Sống với một người chồng như vậy tôi thà sống độc thân. Những hi vọng và mơ ước đã không còn. Tôi thấy cuộc hôn nhân của mình quá vô nghĩa, tôi không hề cảm thấy được hạnh phúc.
- Đàn bà im lặng, cũng chính là lúc họ cô đơn, tuyệt vọng, bất cần nhất, nhưng đàn ông có mấy người hiểu được sự tổn thương ấy trong lòng vợ?
- Đàn ông à, hãy sống làm sao để sau này đừng để về già phải cúi đầu xin lỗi con!
Nếu như tôi biết trước được rằng người đàn ông tôi yêu thương sẽ trở thành người chồng vô tâm thế này thì tôi sẽ không kết hôn. Trước khi cưới, chúng tôi đã có quãng thời gian yêu nhau vô cùng hạnh phúc. Bạn bè, ba mẹ ai cũng nhận xét anh là người đàn ông tốt, là chỗ dựa vững chắc cho tôi. Vậy mà cưới nhau chỉ 3 năm, mọi thứ thay đổi quá nhanh chóng. Anh hời hợt, vô tâm, ích kỷ, chẳng còn đoái hoài đến cảm xúc của tôi nữa.
Sống chung dưới một mái nhà, tôi mới nhận thấy con người thật của anh. Trước kia hẹn hò chỉ gặp nhau, đi ăn rồi ai về nhà nấy nên trong mắt tôi anh luôn làm một người đàn ông tốt. Thế nhưng, sống chung một nhà bao nhiêu tật xấu phơi bày ra hết. Anh rất luộm thuộm và vô cùng lười biếng. Quần áo anh mặc vứt lung tung khắp nhà. Vợ đi làm về trễ mệt anh vẫn nằm chơi điện thoại giữa một đống bề bộn, thậm chí không thèm cắm hộ vợ nồi cơm. Đàn ông không ai hoàn hảo, ai cũng có những tật xấu tôi biết điều này nên cố gắng nhỏ nhẹ mong chồng thay đổi. Nhưng anh chỉ thay đổi được vài ngày rồi chứng nào tật đó. Tôi vừa đi làm về mệt, đã phải xắn tay lên dọn dẹp nhà cửa, cơm nước còn chồng mải mê ngồi chơi game.
Mệt mỏi nhất là khi tôi mang thai và sinh con. Tôi bị nghén rất nặng, cứ xuống bếp ngửi mùi dầu mỡ là ói nhưng chồng cũng không thèm phụ giúp vợ một tay. Vợ bầu bì, nấu ăn dọn dẹp anh ta vẫn mặc kệ. Người ta có thai được chồng nâng như nâng trứng nhưng tôi vô cùng mệt mỏi. Rồi khi tôi sinh con, những tưởng nhìn thấy con anh sẽ thương đứa bé mà thay đổi. Anh thương con nhưng tình thương chỉ giới hạn ở những chiếc hôn trên má, một cái cưng nựng rồi thôi. Tôi sinh mổ, đau đớn đến kiệt sức nhưng chồng vẫn vô tư ngồi lướt điện thoại. Không có ai phụ giúp, tôi rộc người đi vì thức đêm trông con. Anh thì vẫn như thế, chẳng phụ giúp cho tôi được gì.
Nhiều lúc tôi tự hỏi: Tôi có chồng để làm gì? Những lúc mệt mỏi khổ sở nhất cũng chỉ mong một câu hỏi han, một sự quan tâm từ chồng. Nhưng tôi nhận được gì ngoài sự vô tâm đáng sợ? Đàn bà còn lúc nào khổ hơn lúc sinh con? Nhưng anh vẫn bỏ tôi loay hoay với con một mình.
Tôi từng rất yêu anh, từng mong ước rất nhiều cho tương lai nhưng chính sự vô tâm của anh đã giết chết dần dần tình yêu trong tôi. Tôi đã cố gắng thay đổi chồng nhưng tôi nhận ra, đó là bản chất của anh rồi không dễ gì thay đổi được. Tôi đã thôi mong muốn một ngày nào đó anh nghĩ lại sẽ quan tâm, lo lắng cho người vợ bên cạnh mình. Tôi im lặng buông xuôi. Anh thích nằm chơi game, thích đi nhậu nhẹt với bạn tôi mặc kệ.
Sống với một người chồng như vậy tôi thà sống độc thân. Những hi vọng và mơ ước đã không còn. Tôi thấy cuộc hôn nhân của mình quá vô nghĩa, tôi không hề cảm thấy được hạnh phúc. Và tôi biết, sớm hay muộn thì chính tôi sẽ kết thúc cuộc hôn nhân không hạnh phúc này.