Khi đàn bà im lặng nghĩ là họ đã muốn ra đi. Khi chị quyết định dọn ra khỏi nhà và để lại lá đơn ly hôn thì anh ta mới hối hận mà đi tìm chị.
- Đàn ông ngoại tình thì hăm hở, xông pha nhưng khi bị phát hiện lại như... rùa rụt cổ
- Đàn bà sau khi kết hôn, còn gì cô đơn bằng vợ chồng mà đối đãi chẳng khác người dưng
Trong hôn nhân, đáng sợ nhất không phải là lúc vợ chồng cãi vã, mâu thuẫn, càng không phải lúc người vợ khóc lóc, than vãn. Đáng sợ nhất chính là ngồi đối diện với nhau nhưng chẳng muốn mở miệng cất lời. Trước những sai lầm, tệ bạc, vô tâm của chồng, người đàn bà đã chai sạn cảm xúc. Đàn bà im lặng, cũng chính là lúc họ cô đơn, tuyệt vọng, bất cần nhất. Nhưng đàn ông có mấy người hiểu được sự tổn thương ấy trong lòng vợ?
Chị bảo, không có gì dằn vặt và khổ sở bằng sự lặng im với người mình từng thương yêu và tin tưởng nhất đời. Chị cũng không hiểu tại sao mối quan hệ của chị và chồng càng ngày càng đi vào ngõ cụt. Chị và anh từng yêu nhau sâu nặng mới cưới, cũng từng hứa với nhau sẽ yêu thương nhau đến trọn đời. Nhưng cưới nhau chỉ vài năm, chị bỗng nhiên trở thành một kẻ thừa thãi trong chính căn nhà này. Nhiều khi nhìn nhau chẳng có gì để nói, nhìn vào mắt nhau chỉ thấy toàn là trách móc.
Chồng chị trước kia cũng thương yêu và quan tâm nhưng chỉ sau vài năm anh đã trở thành một người đàn ông vô tâm, hời hợt. Anh đi sớm về muộn, có khi hai ba ngày mới về nhà một lần. Trước kia anh hiếm khi đụng tới rượu bia nhưng gần đây ngày nào cũng uống. Chị cố tìm hiểu xem công việc anh có gì không ổn để chia sẻ cùng chồng. Nhưng mỗi khi chị hỏi, anh lại khó chịu, nhăn nhó. Chị cố làm anh vui bằng cách nấu cơm ngon hơn, chăm chút cho gia đình nhiều hơn. Càng cố gắng càng nhận được sự vô tâm từ chồng.
Chị đã từng ngồi và nói chuyện rất nghiêm túc với anh rằng: Nếu không còn thương yêu nhau nữa thì hãy nói ra, mọi chuyện sẽ kết thúc êm đẹp vì chúng ta chưa có con. Nhưng đáp lại, anh chỉ bảo chị ăn không ngồi rồi, rãnh rỗi quá lại suy nghĩ viển vông. Anh thấy mọi chuyện vẫn rất tốt, vẫn rất ổn chỉ có mình chị ngồi tưởng tượng ra để mọi chuyện tồi tệ thêm. Anh bảo, đàn ông làm ăn bên ngoài có bao nhiêu thứ để lo chứ không phải chỉ biết đi làm rồi về nhà. Anh vẫn cứ đi triền miên, những cuộc nhậu kéo dài tới nửa đêm. Chị có hôm chờ anh về, đã khóc cạn nước mắt, và thậm chí đã bảo anh nếu không thể sống được với nhau nữa thì hãy ly hôn.
Chị cảm thấy bất lực thật sự. Khóc mãi, cố gắng mãi cũng không thay đổi được gì vậy sao cứ phải khóc? Nếu chồng đã quá vô tâm chị sẽ đối lại sự vô tâm ấy bằng sự im lặng, để mặc mọi thứ ra sao thì ra. Chồng đi sớm, về trễ chị mặc kệ chồng. Cơm không nấu, bếp lạnh tanh. Chị trở nên lạnh lùng và bất cần với mọi thứ. Mọi chuyện kéo dài có lẽ đến cả năm và chính chị cũng đã thấy mình kiệt sức với cuộc hôn nhân này. Chồng vô tâm, con thì chưa có, lòng chị vô cùng lạnh lẽo khi sống bên cạnh chồng thì còn tiếp tục để làm gì?
Khi đàn bà im lặng nghĩ là họ đã muốn ra đi. Khi chị quyết định dọn ra khỏi nhà và để lại lá đơn ly hôn thì anh ta mới hối hận mà đi tìm chị. Đàn ông luôn luôn như vậy, chỉ khi mất đi rồi họ mới nhận thấy người đàn bà bên cạnh họ quan trọng như thế nào. Nhưng đàn bà một khi đã ra đi thì sẽ chẳng có chuyện quay về.