Nếu con thật sự quan trọng để ba mẹ giành giật nhau tại sao chưa bao giờ một trong hai người nghĩ cho con? Điều con cần là cả cha và mẹ, là một mái ấm đủ đầy.
- Đàn bà đánh ghen: Đổi sự tan vỡ này để lấy sự tan vỡ khác
- Tâm sự đau lòng của mẹ đơn thân: Hận người đàn ông đó, tôi đã từng ghét luôn cả con mình
Ngày ra tòa, người ta hỏi con chọn ở với ba hay với mẹ? Con ngơ ngác và đau đớn. Tại sao lại bắt con phải chọn một trong hai người? Con đã từng có cả ba lẫn mẹ, từng có một mái ấm như biết bao nhiêu bạn bè khác. Tại sao ba mẹ lại phá vỡ những điều đó? Ngay trong phiên tòa, ba mẹ vẫn lớn tiếng chỉ trích, chê bai nhau mà không hề để ý đến đứa con gái của mình đang khổ sở tận cùng.
Con có một tuổi thơ rất êm đềm bởi vì luôn có ba mẹ yêu thương. Con còn nhớ, hồi học lớp sáu, con chạy xe đạp bị người ta đụng ngã gãy tay. Suốt những ngày tháng bó bột, cha mẹ luôn ở bên cạnh lo cho con mọi thứ. Ba chiều chiều đi làm về sớm chứ không đi nhậu với bạn bè. Mẹ luôn nấu những món ăn ngon cho con tẩm bổ. Ngay cả việc mặc áo quần, giăng màn đi ngủ ba mẹ cũng lo. Con thấy mình hạnh phúc vô cùng.
Con nhớ cả những ngày gia đình còn rất nghèo. Có bữa ba tranh thủ đi câu được một con cá lóc rất lớn. Hôm đó, cả nhà mình đã có bữa canh chua cá lóc rất ngon lành. Ba mẹ cứ thi nhau bỏ cá vào chén con. Bữa cơm đầy niềm vui và tiếng cười. Con ước gì gia đình mình cứ mãi như thế.
Con chẳng nhớ những trận cãi nhau của ba mẹ bắt đầu từ khi nào. Có những đêm đã ngủ, con bị đánh thức bởi tiếng khóc của mẹ, tiếng la lối của ba. Những việc ấy xuất hiện ngày một nhiều hơn. Có đêm con còn nghe ba đập vỡ chén bát, đồ đạc. Nghe tiếng mẹ gào lên trong bất lực: “Sao anh không ở luôn nhà con đàn bà đó mà về nhà làm gì nữa?”.
Rồi những bữa cơm ban ngày cũng vắng bóng ba. Bữa cơm có thịt cá đủ đầy nhưng chẳng khi nào con ngon miệng. Mẹ thở dài, vừa nhai cơm vừa nghĩ ngợi. Có bữa mẹ ăn được vài miếng rồi buông đũa. Mẹ vào phòng, con nghe tiếng mẹ nấc lên. Con ra cửa ngóng ba. Con ước gì ba về ngay lúc đó. Con ước gì gia đình ta lại có thể ngồi ăn bữa cơm vui vẻ, tràn đầy niềm vui như thuở trước.
Ba mẹ cãi nhau nhiều hơn, không còn đợi lúc con ngủ mà cãi nhau ngay cả có con trước mặt. Ba mẹ chỉ trích nhau, nói xấu nhau. Ba mẹ kể lể những sai lầm của nhau. Ba nói mẹ ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho mình. Mẹ nói ba thay lòng đổi dạ. Con nhìn hai người mà mình yêu thương nhất xâu xé nhau mà đau đớn vô cùng. Có những khi chịu không nổi, con đã lấy xe và đạp điên cuồng trong đêm.
Ba mẹ nói với nhau rằng sẽ li dị. Mẹ nói rằng sẽ nuôi con. Ba gào lên rằng sẽ giành quyền để được sống với con. Con ngồi trong phòng nuốt nước mắt. Nếu con thật sự quan trọng để ba mẹ giành giật nhau tại sao chưa bao giờ một trong hai người nghĩ cho con? Điều con cần là cả cha và mẹ, là một mái ấm đủ đầy. Con không cần xe đẹp, quần áo mới như bạn bè, con chỉ cần được sống trong một căn nhà mà ba mẹ yêu thương nhau. Hai người cãi vã, chỉ trích nhau nhưng người đang ôm đầu, cố gắng bịt chặt tai lại là con. Con đau đớn lắm ba mẹ à!
Giờ thì ba mẹ đã đường ai nấy đi. Con có kêu gào trong bất lực thì gia đình này cũng chẳng thể nguyên vẹn. Con sẽ không ở với ba, con cũng không ở với mẹ mà sẽ về sống với ngoại. Khi bạn bè đang vẽ nên bao kế hoạch cho tương lai sau khi tốt nghiệp phổ thông thì con lại đang ôm trong lòng sự đổ vỡ và vết thương quá lớn. Và con biết chắc, nỗi đau này sẽ theo con đến suốt cuộc đời.
Xem tâm sự nhiều hơn tại: Bao phu nu