Tôi là người chiến thắng trong cuộc đánh ghen nhưng chồng tôi cũng không thể trở lại là người tử tế, hết lòng thương yêu vợ con như trước kia.Tôi từng nghĩ phải đánh tơi bời ả đàn bà trắc nết kia. Nhưng đánh xong rồi, bây giờ tôi làm gì tiếp theo với cuộc hôn nhân đang rơi xuống vực này?
Rất nhiều lần, tôi đã đọc được những bài viết khuyên phụ nữ hãy bình tĩnh, hãy bao dung khi chồng ngoại tình. Tôi cũng từng tặc lưỡi: “Đánh hạng người ấy làm gì cho bẩn tay”. Thế nhưng, cuộc đời đâu ai nói trước được điều gì. Chính người chồng tôi tin yêu hết lòng lại đi ngủ với một người đàn bà khác.
Khó có thể dùng ngôn từ nào để diễn tả được cảm giác của tôi lúc ấy. Tôi đau đớn, tổn thương, khổ sở. Tôi căm giận, oán thán người chồng đã đối xử quá bạc bẽo với mình. Bao nhiêu ngày tháng qua, tôi đã sống hết lòng vì chồng, vì con sao anh lại nhẫn tâm làm điều tệ bạc đó?
Chỉ có ai ở vào hoàn cảnh tôi mới hiểu thấu. Đàn bà bình tĩnh, bao dung là điều khó ai có thể làm nổi. Qua tìm hiểu, tôi mới biết ả nhân tình của anh chỉ là hạng gái rẻ tiền. Ả làm tiếp thị bia trong một quán nhậu chồng tôi hay ghé. Chả biết ả lẳng lơ, mồi chài kiểu gì mà hai người dắt nhau đi nhà nghỉ thường xuyên.
Trong khi tôi còng lưng làm lụng, dành dụm tiền để lo cho con thì chồng tôi hào phóng gom hết cả tháng lương bao ả ăn chơi. Ả còn õng ẹo, rỉ vào tai chồng về vét tiền tiết kiệm đưa ả. Chồng tôi trước kia vốn rất hiền lành nhưng từ khi dính vào ả như ăn phải bùa mê thuốc lú. Đau lòng hơn, khi tôi tìm được trang Facebook của ả, chẳng những không xấu hổ mà ả còn khoe khoang mối quan hệ với chồng tôi. Ả khoe những bữa ăn đắt tiền, những chiếc váy đẹp mà chồng tôi mua tặng. Một người đàn bà trắc nết, lăng loàn như thế phải nhận hậu quả của việc cướp chồng người khác.
Tôi cùng với mấy chị em nữa xông vào quán ả đang làm. Mấy người kia túm tóc, giữ im ả để tôi đánh. Tôi tát ả, tôi đánh hạng đàn bà không biết xấu hổ ăn nằm với chồng người khác. Ả bầm má, rách cả môi. Tôi buông ả ra, nói trong cơn giận dữ: “Tránh khỏi chồng tao ra nếu không đừng trách”.
Quay ra khỏi quán, tôi hả hê, trong lòng dâng lên sự tự mãn. Tôi không phải người hiền lành chỉ biết cam chịu khi chồng phản bội. Nhưng sau khi mọi người về hết, còn lại một mình, trong lòng tôi chìm ngập trong cảm giác xót xa. Đàn bà đánh ghen nhưng người đau đớn nhất, người tổn thương nhất lại chính là tôi lúc này.
Và tôi biết, cho dù tôi có làm gì đi nữa cũng không phủ nhận được sự thật cay đắng rằng chồng tôi phản bội. Lòng tôi đổ vỡ tan nát khi biết tin chồng ăn nằm với người khác. Tôi đâu ngờ rằng, đàn bà đánh ghen chỉ là đổi sự đổ vỡ này để lấy sự đổ vỡ khác. Sau bao nhiêu cảm giác tức giận trút lên người đàn bà đó, tôi như con thú bị thương, nằm im gặm nhấm vết thương của mình.
Đàn ông đã ngoại tình thì vĩnh viễn là kẻ bội phản. Tôi là người chiến thắng trong cuộc đánh ghen nhưng chồng tôi cũng không thể trở lại là người tử tế, hết lòng thương yêu vợ con như trước. Tôi từng nghĩ phải đánh tơi bời ả đàn bà trắc nết kia. Nhưng đánh xong rồi, bây giờ tôi làm gì tiếp theo cuộc hôn nhân đang rơi xuống vực này?