Người đi cùng anh qua những ngày mưa nắng, cùng sẻ chia với anh bát mì gói ngày anh lập nghiệp, rốt cuộc cũng không bằng một mối tình dang dở thuở thanh xuân.
- Đàn bà đừng ép mình thay đổi để có được tình yêu của người đàn ông
- ‘Ăn chơi cỡ nào cũng không bỏ vợ’: Bản lĩnh đàn ông hay thói đạo đức giả?
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở, câu hát nghe tưởng như vô lý, vậy mà có lý. Hễ những thứ ở đời, một khi đã không vẹn toàn thì thường khiến lòng người day dứt. Bởi lẽ, người ta tưởng tượng rằng họ sẽ hạnh phúc thế nào khi được ở bên cạnh người đó. Người ta chưa đi đến ngưỡng giới hạn của sự chán chường về nhau. Người ta tự khắc ghi một hình ảnh tưởng tượng về đối phương trong đầu. Nó là một thứ tình cảm huyễn hoặc, ảo tưởng.
Tôi thường ngồi những buổi rượu tàn với vài gã đàn ông, có gã tôi quen thân, có gã chỉ bằng hữu qua đường. Và rồi tôi nghe vài câu chuyện. Một gã kể không quên được cô tình đầu thời trung học, mặc dù mối tình chỉ vỏn vẹn 3 tháng và ngừng ở mức cầm tay nhau. Tôi trả lời: “Thế thì đúng rồi, vì nếu anh ngủ với cô ta chán chê, anh chẳng còn muốn nhung nhớ gì đâu”.
Nhưng cái sai là khi gã bắt đầu có một mối tình sau, kéo dài 7 năm, suốt quãng thời gian gã học đại học và bắt đầu ra trường lần mò tìm việc làm. Dĩ nhiên, chả người phụ nữ nào sẵn lòng ở bên một gã đàn ông không tiền suốt 7 năm, trừ phi quá yêu. Và suốt 7 năm yêu nhau đó, gã ngủ với cô bé mỗi ngày nhưng vẫn chưa một giây nào quên mối tình xưa.
Và cuối cùng, gã bỏ cô bé để đến với cô gái cũ. Gã tìm mọi lí do bao biện lên việc ra đi của mình là đúng, rằng cô gái ngày xưa ấy mới là thứ tình yêu chân chính nhất mà gã theo đuổi. Nhưng rồi, một thời gian ngắn sau, gã nhận ra mình đã hoàn toàn sai. Đây không phải điều gã đi tìm. Cô gái đó không phải cô gái gã đi tìm. Hóa ra, thứ gã nhớ nhung chỉ là kí ức. Thứ gã ôm trong tim suốt 7 năm qua chỉ là một cuộc ảo mộng tự vẽ. Cô gái ngày xưa nay đứng trước mặt gã, không phải là cô gái mà gã mong muốn nữa. Là cô ta đã khác xưa, hay chính gã đã khác đi? Hoặc giả, chính gã vốn dĩ không hề hiểu gì về cô ta ở cái tuổi thanh xuân tươi đẹp ấy.
Gã vẫn ngủ với cô gái ấy. Nhưng gã buồn. Gã tìm đến cô bé mà gã đã bỏ rơi, lại ngủ với cô bé, và gã thấy ổn. Nhưng gã không làm gì khác được. Sau khi loay hoay khiến bản thân rơi vào rắc rối, gã nhận ra sự ngu ngốc của mình, và gã quyết định chọn lựa. Vẫn như cũ, gã chọn cô gái thời thanh xuân.
Mối tình dang dở thời thanh xuân giống như một thứ nước thánh mà khi đã uống vào rồi thì không thể trái lệnh được. Con đường của gã đi ngoằn ngoèo trăm lối vẫn dẫn lối về cô gái ấy. Mặc dù giờ đây, trăm lần ngủ với nhau cũng không bằng cái cảm giác khẽ chạm tay nhau trong sân trường. Nhưng gã giữ thứ cảm giác thanh xuân ấy mà sống. Gã yêu cô gái hiện tại bằng thứ cảm xúc của quá khứ. Và gã nghĩ rằng, đó là định mệnh của cuộc đời.
Tôi bảo rằng, chuyện gã gặp cũng là lẽ thường ở đời. Tôi kể cho gã nghe về gói xôi mà tôi ghi nhớ mãi thời ấu thơ. Đó chính là gói xôi mà tôi chỉ vừa cắn dở một miếng, đã vô tình làm rớt dưới đất. Từ đó về sau, tôi có ăn bù bao nhiêu gói xôi khác to hơn, vẫn không ngừng tiếc gói xôi đã rớt, và cảm giác rằng nó ngon nhất, tuyệt nhất. Dù sao, khi thực sự trưởng thành, tôi tự trấn an lại bản thân rằng đó chỉ là thứ tư tưởng ngu ngốc. Tiếc thay, đàn ông lại khó thoát ra.