Tôi nghe mẹ chồng mượn vàng cưới mà trong lòng vừa tủi vừa tức. Nhưng tôi chẳng thể hiện gì ra mặt, chỉ nhẹ nhàng ra một điều kiện khiến bà xanh mặt
- Biết lý do con gái 7 tuổi cãi nhau với bạn cùng lớp, tôi âm thầm điều tra phát hiện sự thật đau đớn về chồng
- Tâm sự của vợ giám đốc ngoại tình: Khi trắng tay anh sợ vợ bỏ, lúc giàu có anh lo mất bồ
Lúc tôi nói với gia đình muốn gả cho Việt, cha mẹ tôi lưỡng lự không đồng ý. Ông bà cho rằng tôi sẽ chịu khổ khi làm dâu nhà anh. Vì mẹ của anh có tiếng keo kiệt tiền bạc nhất trong xóm. Không chỉ vậy, Việt còn có một em gái được bà Hoa cưng như trứng. Bao nhiêu tiền Việt kiếm về, bà Hoa đều để dành cho con gái lấy chồng.
Nhưng tôi và Việt thương nhau từ thời đi học, giờ hai đứa có việc làm ổn định rồi nên muốn gắn bó với nhau cả đời. Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, cha mẹ tôi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý để chúng tôi lấy nhau.
Ngày cưới bên nhà trai tổ chức sơ sài đến mức cha tôi tức giận ra mặt. Việt đi làm suốt 5 năm cố gắng không ngừng, tiền anh có bao nhiêu đều gửi mẹ để sau này lấy vợ. Nhà Việt cũng có cửa hàng tạp hóa buôn bán khấm khá. Vậy mà tiệc cưới nhà trai chỉ vỏn vẹn 10 mâm, đến đồ ăn đãi khách cũng ít ỏi đáng thương. Mẹ chồng không tặng tôi bất cứ món gì. Dù có chút tủi thân nhưng nghĩ sau này được sống với người mình thương nên tôi cũng gắng bỏ qua.
Ngày hôm sau đám cưới, chúng tôi vẫn ở nhà chồng chưa vội lên thành phố. Mẹ chồng tôi bỗng gõ cửa muốn nói chuyện riêng với tôi. Mẹ chồng mở lời ngọt ngào với tôi:
“Con giờ là con dâu nhưng mẹ coi con là con gái trong nhà. Người thân trong nhà thì mình phải yêu thương giúp đỡ nhau phải không con?”.
Tôi cười vâng dạ nhưng trong lòng linh tính sắp có chuyện. Quả chẳng sai,mẹ chồng liền nói thẳng:
“Cái Lý em gái của chồng con sắp lên xe hoa rồi. Con cũng biết là mẹ một mình nuôi chồng con ăn học, giờ nó nên người, kiếm được vợ rồi thì cũng ráng phụ mẹ lo cho em gái. Con cho mẹ mượn tạm vàng cưới để hôm đó mẹ có cái trao cho cái Lý. Chứ để em con về nhà chồng người ta coi khinh nhà mình nghèo thì đâu có được đâu phải không con?”.
Tôi nghe mẹ chồng mượn vàng cưới mà trong lòng vừa tủi vừa tức. Ngày cưới của tôi thì bà làm sơ sài, đến một món quà cưới cũng không cho tôi. Đám cưới của con gái thì bà muốn tổ chức rình rang, còn đòi mượn tạm vàng cưới của tôi. Nhưng tôi chẳng thể hiện gì ra mặt, chỉ nhẹ nhàng ra một điều kiện khiến bà xanh mặt:
“Ngày cưới cha mẹ con cho vàng con đeo nhưng lại bảo để lại cho cháu ngoại sau này, chỉ cho tụi con giữ tạm. Vậy thì tụi con cũng không có quyền gì khác. Mẹ muốn mượn vàng của cháu nội thì viết giấy nợ giúp con. Mẹ viết rõ ràng bao giờ trả để mình người thân trong nhà không khó dễ với nhau. Như vậy được không mẹ?”.
Nghe tôi nói vậy, mẹ chồng tôi tái xanh mặt tức giận lắm, bà bỏ thẳng ra ngoài. Bà còn nhiều lần nói bóng gió rằng chồng tôi lấy phải người vợ mưu mô tinh quái, trước sau gì cũng hối hận.
Chồng tôi thấy tình hình căng thẳng thì khuyên tôi cho mẹ chồng mượn vàng, làm phật ý bà cũng không hay. Nhưng tôi nghĩ đó là vàng cha mẹ tôi cho, vì sao tôi phải đưa cho mẹ chồng? Đưa rồi nếu không đòi lại được thì sao? Đó cũng là vàng làm của cho con cái tôi sau này, sao có thể để mất như thế? Huống hồ, mẹ chồng cư xử với con cái không công bằng thì sao tôi phải làm theo ý bà?
Nhưng vì thế mà gia đình chồng tôi trở nên căng thẳng. Tôi phải làm sao đây?