Buồn thì tôi tìm đến bạn, không thì khóc rồi tự lau nước mắt. Mối quan hệ của chúng tôi chẳng khác gì những người dưng ở chung nhà. Giữa chúng tôi chỉ thiếu tờ giấy ly hôn nữa thôi.
- Khi đàn ông tệ bạc đàn bà chỉ cần làm đúng điều này cũng khiến các anh bội phần nể phục, đừng lụy để khổ thân phụ nữ nhé…
- Chị ra mở cửa với gương mặt sưng húp, mẹ bất ngờ khi thấy con ruột mình thế này nhưng khi tìm hiểu kỹ nguyên nhân bà không thể kiềm chế được lòng mình
Tôi là người đàn bà sống trong một cuộc hôn nhân bất hạnh. Từ lâu lắm rồi, mối quan hệ của chúng tôi chỉ là trên giấy tờ. Gia đình tôi không hạnh phúc, mối quan hệ vợ chồng lạnh lẽo, chán chường. Tôi là người đàn bà không cần chồng. Bởi 10 năm trong cuộc hôn nhân này, tất cả những gì tôi mong chồng đều không cho tôi được.
Ai cũng nghĩ vợ chồng chúng tôi đầm ấm, hạnh phúc. Bởi chúng tôi không có xung đột, không cãi vã nhau bao giờ. Bề ngoài thế thôi nhưng thử sống trong căn nhà của tôi mới thấy không phải chúng tôi đầm ấm mà ngay cả đến nói chuyện chúng tôi cũng thấy chán. Mỗi ngày, tôi đến công ty của tôi, chồng đến cơ quan của chồng. Chiều về anh ấy đi nhậu nhẹt, ăn chơi ở đâu tôi không quan tâm. Còn tôi nấu nướng, dọn dẹp, ăn cơm với con. Buổi tối, chồng về và ngủ ngoài phòng khách. Để ngày hôm sau mọi chuyện lặp lại như thế.
Có việc gì liên quan đến con tôi mới nói cho chồng biết. Còn những việc còn lại tôi đều tự giải quyết mà không cần đến chồng. Bóng đèn, ống nước, bàn ghế hư tôi đều tự sửa, sửa không được thì tôi gọi thợ. Hàng tháng, tôi chỉ yêu cầu chồng đưa 1 khoản nhất định cho con ăn học, phần còn lại tôi tự lo. Từ lâu, những chuyện vui buồn, những khó khăn, khúc mắc của bản thân tôi không còn chia sẻ với chồng nữa. Buồn thì tôi tìm đến bạn, không thì khóc rồi tự lau nước mắt. Mối quan hệ của chúng tôi chẳng khác gì những người dưng ở chung nhà. Giữa chúng tôi chỉ thiếu tờ giấy ly hôn nữa thôi.
Có lẽ khi nghe câu chuyện của tôi sẽ có người chê cười, trách móc tôi là phụ nữ mà sống vô tâm, không biết vun vén, không biết tạo hạnh phúc cho gia đình. Nhưng mọi sự đều có nguồn cơn của nó. Tôi làm vợ, làm mẹ, còn mong muốn nào hơn là gia đình của mình đầm ấm, hạnh phúc? Nhưng 10 năm làm vợ, tôi đã chịu biết bao cay đắng, khổ sở từ người chồng vô tâm, còn mắc thói trăng hoa của mình.
Không biết bao nhiêu lần, tôi cố gắng để thay đổi mọi thứ, để cho chồng thấy rằng căn nhà này mới quan trọng, tôi mới là người phụ nữ yêu thương và quan tâm anh nhất. Chồng vô tâm, anh sa vào những cuộc chơi, thậm chí có nhân tình bên ngoài tôi vẫn nhẫn nhịn, chịu đựng. Tôi nấu những bữa cơm ngon, nhỏ nhẹ khuyên nhủ anh. Tôi chăm sóc gia đình của mình chu đáo. Nhưng rồi, tôi nhận ra tất cả những việc làm của mình thật vô nghĩa. Tôi càng nhẫn nhịn chịu đựng thì chồng càng đối xử với gia đình tệ bạc. Anh vẫn chìm đắm triền miên trong những cuộc chơi, vẫn qua lại với người này người khác.
Tôi không ly hôn vì nghĩ cho 2 đứa con đang tuổi lớn khôn của mình. Tôi chấp nhận ở lại là vì con chứ tôi không cần một người chồng vô tâm và bạc bẽo. Những người đàn bà cam chịu như tôi, chọn cách buông xuôi, bàng quang với mọi thứ để đối diện. Chồng có ra sao cũng mặc kệ, chỉ cần con sống vui, sống tốt là đủ.