Văn Mai Hương đã rời bỏ âm nhạc, bỏ sân khấu để toàn tâm toàn ý cho một tình yêu mà cô tôn thờ. Ấy thế mà cuối cùng nó vẫn tan vỡ. Phụ nữ từ chối quyền là chính mình, đồng nghĩa với phụ nữ từ chối cơ hội được tỏa ánh hào quang. Lúc ấy, bạn còn hấp dẫn được ai nữa?
Gần đây sau cái buông tay của Văn Mai Hương cho cuộc tình đẹp 400 ngày và câu nói khiến chị em share like ầm ầm "Tôi không giận anh, không hận anh, chỉ là năm tháng thanh xuân còn rất xanh và tôi đang đi tìm mùa quả chín" khiến không ít chị em đồng tình, thức tỉnh.
Việc không được là chính mình, từ bỏ đam mê để yêu và chỉ yêu thôi của Văn Mai Hương không chỉ toàn ngọt ngào như nhiều người vẫn tưởng, đó có thể là những đắng cay ẩn giấu.
Cô rời bỏ Sài Gòn, rời bỏ âm nhạc, rời bỏ tuổi 16 đẹp như mơ với những hào quang ít người có được. Cô mang theo hai chú cún nhỏ ra Hà Nội. Về ẩn nấp bên anh. Những mong một yên ấm chở che vĩnh cửu. Nhưng đáng tiếc, đó là sai lầm lớn nhất của Văn Mai Hương, như chính cô thừa nhận. Cô đã yêu hết mình nhưng đã "phản bội" chính mình và cuối cùng đến khi tan vỡ thì thứ còn lại là gì? May mắn là cô còn trẻ, còn cả thanh xuân phía trước, cả sự giác ngộ về tình yêu và niềm hạnh phúc đàn bà để sống tiếp mà không hối tiếc.
"Khi người ta yêu chân thành, yêu đậm sâu, người ta có thể làm tất cả vì nhau", hẳn chúng ta không ít lần nghe được câu nói kiểu đó ở đâu đấy. Thế nhưng, phụ nữ đừng có dại mà đi tin vào mấy lời hô hào, cổ động đậm lý thuyết suông ấy. Hãy nhìn vào thực tế, để thấy dù khi con người ta yêu nhiều vô cùng một ai đó, vẫn có việc đừng bao giờ làm vì đối phương.
Đầu tiên và tiên quyết, không "phản bội" chính bản thân mình, phụ nữ nhớ nhé. Đừng biến mình thành một người như đối phương mong muốn. Đừng thay đổi sở thích, thói quen, thậm chí từ bỏ công việc, đam mê, sự nghiệp chỉ vì người đàn ông của mình muốn vậy, trong khi bản thân lại ôm trọn tiếc nuối và buồn bã khi phải từ bỏ chúng.
Khi không còn là chính mình, nghĩa là phụ nữ đã tự làm khổ bản thân. Phải mặc trang phục mình không ưa, phải trang điểm kiểu mình vốn ghét cay ghét đắng, phải đi những nơi mình chẳng có hứng thú, thậm chí đến nỗi phải ăn món mình trước nay chưa bao giờ động đũa chỉ vì người đàn ông của mình khen nó tốt và muốn mình ăn. Ai sẽ vui nổi?
Những thói quen nhỏ còn như vậy, một khi phải chuyển đổi công việc mình yêu thích sang công việc người đàn ông của mình yêu thích, tình hình trở nên thế nào? Không có đam mê, phụ nữ liệu có làm tốt nổi công việc đó? Và rồi sẽ chẳng có tương lai tươi sáng với sự nghiệp thăng tiến gì ở đây cả. Tự tay phụ nữ đã chôn vùi sự nghiệp của bản thân chứ chẳng phải ai khác.
Có phụ nữ nghe lời người đàn ông của mình nghỉ việc ở nhà phụ trách "xây tổ ấm", sáng chuẩn bị quần áo, thắt cà vạt ngay ngắn cho anh ta đi làm, chiều mở cửa đón anh ta với nụ cười trên môi cùng mâm cơm nóng hổi. Nếu bạn thật sự yêu thích điều đó, được thôi, chẳng có vấn đề gì hết. Mà nếu bạn làm điều đó hoàn toàn vì ý muốn của người khác, thì sớm muộn mọi thứ đối với bạn sẽ trở thành bi kịch. Cuộc sống bận rộn cùng những dự án công việc, cảm giác hưng phấn khi đạt được thành tựu nào đó về chuyên môn sẽ trở thành nỗi nhớ cồn cào dày xéo tâm can bạn. Và rồi, nỗi chán chường, gượng ép, uể oải khi chôn chân làm "người phụ nữ của gia đình" kia sẽ tích tụ lớn dần, đến một lúc nào đó nó chợt bùng nổ không thèm báo trước.
Khi phụ nữ không còn là mình, thì tình yêu của phụ nữ cũng chẳng được vẹn nguyên nồng nàn. Bởi, một tinh thần khỏe mạnh mới có thể cho đi một tình yêu bùng cháy. Cuộc sống không phải mình mong muốn sẽ khiến trái tim phụ nữ mệt mỏi vô vàn, tinh thần cạn khô và niềm vui sống trở nên héo úa. Một trái tim như vậy liệu còn có thể yêu người đàn ông của mình cuồng nhiệt và say đắm như thuở ban đầu?
Và khi phụ nữ không còn là mình, đồng nghĩa với việc họ đã tự tay giết dần giết mòn tình yêu trong tim người đàn ông. Nghe có vẻ ngược đời nhỉ? Phụ nữ thay đổi mình là vì ý thích của đối phương cơ mà? Chiều lòng họ thì họ phải ngày càng yêu phụ nữ hơn chứ? Song đó lại là một sự thật phũ phàng mà nhiều trái tim yếu mềm, si tình chưa kịp nhận ra.
Đánh mất chính mình, con người ta sẽ dần mất đi sức hấp dẫn. Định luật này đúng với cả đàn ông và phụ nữ nói chung. Bởi con người ta tỏa sáng rực rỡ nhất là khi họ được làm điều mình thích, đạt được thành công trong đam mê của mình. Lúc ấy, bạn đong đầy tự tin, tràn ngập nhựa sống và mang nét quyến rũ không gì bì kịp. Phụ nữ từ chối quyền là chính mình, đồng nghĩa với phụ nữ từ chối cơ hội được tỏa ánh hào quang. Lúc ấy, bạn còn hấp dẫn được ai nữa? Thậm chí, chính kẻ muốn bạn thay đổi cũng dần chán ngán bạn cho mà xem.
Và có lẽ bản tính của đàn ông là thích chinh phục, ham phiêu lưu. Nếu bạn độc lập, bạn kiêu hãnh, bạn có đam mê riêng, bạn sẽ mãi giữ được sức thu hút với họ. Còn bạn từ bỏ tất cả để nép sau lưng họ, là cái bóng của họ, ban đầu có thể họ sẽ vui lắm ấy, vì bạn “ngoan”, bạn chiều lòng họ, bạn biết nghe lời. Song thời gian sẽ khiến họ quên mất phía sau mình có ai, mà chỉ chăm chăm nhìn vào những thứ tỏa sáng lấp lánh phía trước. Bạn bị quên lãng, bị khinh thường, và tình yêu của họ dành cho bạn dần bị bào mòn lúc nào không hay.
Cuối cùng, một người đàn ông muốn bạn thay đổi theo sở thích của anh ta, thì tận cùng trái tim anh ta yêu ai vậy? Yêu con người bạn, hay chỉ yêu chính cái sở thích của anh ta? Hẳn không phải anh ta yêu con người bạn, bởi đã yêu sao còn muốn bạn đổi khác. Nếu anh ta yêu bạn của sau khi đã thay đổi, thì đối với anh ta yêu ai mà chẳng giống nhau, chỉ cần bắt họ “biến hình” theo ý mình là anh ta đã có được người anh ta mong muốn rồi. Bạn cam lòng dâng tặng trái tim mình cho một gã đàn ông như thế sao?
Vậy đó, phụ nữ “phản bội” bản thân vì người yêu đâu có lấy chút lợi lộc gì, thậm chí còn là trăm lần dại. Phụ nữ chỉ nên thay đổi bản thân vì mình muốn vậy, vì để bản thân trở nên tốt đẹp hơn, chứ đừng tự xóa sổ cái tôi của mình vì người đàn ông mình yêu thích thế.