Đàn bà đánh ghen trong ánh sáng nhưng lại cô đơn, tuyệt vọng vô cùng trong bóng tối. Mọi người thấy một người bà hùng hổ, nanh nọc đánh tát nhân tình nhưng đâu biết rằng nỗi đau trong lòng họ sâu hoắm.
Là vợ, khó ai có thể bình tĩnh được khi chồng ngoại tình. Khi sự đau khổ và uất ức bị dồn nén, rất nhiều người chọn giải pháp đánh ghen. Đánh cho hả lòng hả dạ, cho giải tỏa được bao nhiêu sự bực tức trong người. Đánh cho người đàn bà trắc nết kia biết phải trả giá cho việc cướp chồng người khác.
Đàn bà đi đánh ghen không đáng trách bởi chỉ những người trong cuộc mới hiểu nỗi đau và sự đả kích rất lớn mà họ phải chịu đựng. Nhưng ở đời thật lạ, khi đàn bà ngoại tình thì đàn ông đánh vợ, còn khi chồng ngoại tình vợ đánh nhân tình. Nghĩa là đàn bà cứ đánh nhau, cứ giành giật một kẻ bội phản, tham lam. Còn những người đàn ông, những kẻ được gắn chữ Chồng khi ăn nằm với người khác mặc nhiên vô tội. Họ như đứng ngoài cuộc đánh ghen, nhìn hai người đàn bà xâu xé nhau. Có lẽ không ít người trong số những gã đàn ông ấy còn cảm thấy tự mãn, thấy mình “có giá”.
Đánh ghen hao tâm, tổn sức nhưng rốt cuộc đàn bà giành giật được gì? Kẻ cướp chồng người đáng bị trừng trị nhưng cho dù đàn bà có trơ trẽn cỡ nào nếu đàn ông đứng đắn ai dám ngã vào lòng? Muốn đánh ghen, đàn bà hãy đánh chồng. Mọi nguyên nhân xuất phát từ sự ham muốn nhục dục, sự tham lam vô bờ bến của những ông chồng hám của lạ.
Tôi có người bạn rất xinh đẹp, chồng giàu có. Có tiền trong tay, chồng bạn cặp bồ hết người này đến người kia. Dĩ nhiên, chỉ là vui chơi qua đường. Bạn tôi gần mười năm làm vợ, không biết bao nhiêu lần đi đánh ghen. Bao nhiêu lần xộc cửa xông vào khách sạn, chứng kiến cảnh trai trên gái dưới của chồng với nhân tình. Bạn đau, bạn khóc, bạn hùng hổ đánh ghen, tổn thương hết lần này đến lần khác nhưng bạn vẫn không dứt bỏ được người chồng đó.
Vừa mới hôm qua, bạn lại tìm tới gặp tôi. Gương mặt thất thần, nhợt nhạt. Bạn kể chồng lại cặp bồ, bạn lại thuê người tới cắt tóc, xát ớt nhân tình. Chồng lại ngoan ngoãn quay về. Tôi tự hỏi, liệu bạn có đủ sức cả đời đi đánh ghen, giành giật chồng hay không? Bạn nhấp ngụm cà phê đắng ngắt, bảo lòng dạ với chồng đã chết ngay lần đầu tiên anh ta ngoại tình cách đây mười năm. Chồng quay về nhưng ôm lại kẻ bội phản lòng bạn lạnh thấu tim. Chính bạn biết rằng, ngày hôm qua đánh ghen không phải lần cuối. Đàn ông một khi đã có thói trăng hoa, sẽ không bao giờ ngừng lại việc tìm kiếm một người đàn bà để thỏa mãn.
Tôi hỏi bạn, vậy rốt cuộc bạn đánh ghen, giành giật chồng để làm gì khi lòng bạn không hề yên ổn? Bạn bảo, bản thân uất ức, quá cay đắng chỉ còn cách đi đánh ghen cho thỏa lòng. Bạn không muốn mọi người nghĩ mình hiền lành, cam chịu, ngu ngốc khi giương mắt nhìn chồng ăn nằm với người khác. Buông bỏ không đành vì bao nhiêu năm qua, bạn cạn kiệt sức lực, cạn kiệt cả thanh xuân để đi giữ chồng. Buông bỏ bạn tay trắng, nghĩa là bao nhiêu năm qua những việc bạn làm là vô nghĩa.
Đàn bà đánh ghen trong ánh sáng nhưng lại cô đơn, tuyệt vọng vô cùng trong bóng tối. Mọi người thấy một người bà hùng hổ, nanh nọc đánh tát nhân tình nhưng đâu biết rằng nỗi đau trong lòng họ sâu hoắm. Đàn bà đánh ghen, chỉ gom nhặt cho mình thêm nhiều nỗi đau và sự tổn thương.
Đàn ông có tâm thì lòng họ ở lại, lòng đã tham lam thì ngoại tình chỉ là việc sớm hay muộn. Trăng hoa đã là bản tính, đàn bà có đủ sức lực để đi theo đánh ghen, gìn giữ chồng cả đời? Và nếu chồng quay về thì việc đó cũng không bao giờ xuất phát từ tình yêu. Đàn ông đã bạc lòng, đàn bà càng ôm chỉ càng thấy lạnh lẽo, cô đơn. Bởi vậy, đàn bà đánh ghen muôn đời là đàn bà dại.