... Tôi thề tôi nói thế là chỉ trêu đùa vợ một chút thôi. Thậm chí tôi vừa nói vừa cười, nhưng cô ấy thì lại khóc, nói tôi coi thường vợ, xem cô ấy chỉ là ô sin trong nhà...
- Vợ chồng cớ gì phải so đo
- Trong hôn nhân, không có 'ai bỏ ai', mà chỉ có 'ai không trân trọng ai'
Hai vợ chồng tôi đều từ quê lên thành phố học đại học rồi lập nghiệp. Hồi mới cưới, cô ấy có bầu mấy lần dọa sẩy nên tôi bàn với cô ấy tạm nghỉ việc một thời gian, sau này sinh xong rồi đi làm. Do công việc lương thấp, lại thêm mệt mỏi thai nghén, vợ tôi đồng ý.
Đứa đầu được hai tuổi, đang tính gửi con đi trẻ để xin đi làm thì cô ấy lại dính bầu nên kinh tế trong nhà vẫn chỉ một mình tôi gánh vác. Thực sự có những thời điểm cả tôi và vợ đều mệt mỏi vì nỗi lo cơm áo. Cũng may sau này nhờ có cậu bạn thân rủ góp vốn buôn bán kinh doanh chung nên dần dần mọi thứ đều ổn cả.
Thỉnh thoảng, nhìn ngắm các bạn học đăng hình tung tẩy du lịch khắp nơi cùng cơ quan đoàn thể, cô ấy có vẻ buồn, nói muốn được đi làm. Nhưng tôi nói, hai đứa trẻ còn nhỏ lại ốm yếu liên miên cần mẹ chăm sóc, một mình tôi chân trong chân ngoài cũng có thể lo cho vợ con đầy đủ. Chi bằng cô ấy cứ ở nhà nội trợ, nuôi dạy con, còn tôi sẽ đảm nhận việc kiếm tiền.
Thế nhưng vợ tôi cũng giống các bà vợ khác, lúc nào cũng đòi hỏi chồng phải chia sẻ việc nhà, phải nắm bắt được tâm lý buồn vui của cô ấy. Trong khi tôi đi làm về, thực sự chỉ muốn được nghỉ ngơi.
Vài hôm trước, trong khi cô ấy dỗ đứa nhỏ ngủ có bảo tôi đi phơi quần áo trong máy giặt. Vì đang nằm chơi dở ván game online nên tôi bảo cô ấy “em đợi con ngủ rồi phơi, anh đang chơi dở”. Cô ấy nhìn tôi, giọng than phiền:
- Nhiều khi em cứ có cảm giác như em là ô sin trong nhà vậy
- Ừ, thì em là ô sin còn gì, mà là ô sin cao cấp, được ăn được ngủ với chủ, sướng nhất em đấy.
Tôi thề, tôi chỉ trêu đùa cô ấy một chút thôi. Thậm chí tôi vừa nói vừa cười, nhưng cô ấy thì lại khóc, nói tôi coi thường vợ, xem cô ấy chỉ là ô sin trong nhà. Cô ấy trách tôi vô tâm, lười biếng…Chỉ vì một câu nói đùa mà cô ấy lầm lì mấy ngày liền không cười không nói. Mấy hôm nay còn mua về mấy bộ hồ sơ ghi ghi viết viết, nói nhất định phải đi làm.
Đàn bà đúng là thích chuốc khổ. Vợ nhà người ta, vừa phải chăm con, vừa phải đi làm, lúc nào cũng ước có thời gian dành cho gia đình, con cái. Vợ tôi chỉ ở nhà lo cơm nước, chăm sóc hai đứa con, tiền bạc không phải lo. Chỉ bấy nhiêu việc ngày nào cũng như ngày nào, có mệt nhọc gì đâu, có phải hao tẩm tổn sức đâu mà lúc nào cũng kêu ca ức chế mệt mỏi.
Chỉ ở nhà nội trợ với chăm con, thích ăn lúc nào thì ăn, thích ngủ lúc nào thì ngủ mà còn kêu mệt, vậy đi làm nữa chẳng phải cực nhọc hơn sao. Hơn nữa, nếu đi làm, tiền cô ấy kiếm được cũng chỉ đủ thuê người ta trông con thì đi làm làm gì cho tội con.
Hay là cô ấy sướng quá hóa rồ rồi?