Hạnh khóc nức nở trong cái ôm của chồng, liên tục nói xin lỗi. Ngày hôm sau, cô cùng chồng và con trở về nhà. Cô sẽ bắt đầu lại cuộc sống mới với nhiều hạnh phúc mà cô tạo nên mỗi ngày cho chồng, để cảm ơn anh đã yêu thương cô và con thật nhiều.
- Bị mẹ chồng khinh miệt và hắt hủi, con dâu vô tình chụp được tấm ảnh "động trời" và cục diện thay đổi chóng mặt ngay sau đó
- Chồng nghe lời bồ xúi ruồng rẫy vợ mang thai và cái kết "đau lòng đến mức không thở nổi" khi thấy cô nàng hotgirl bước xuống từ siêu xe
Hôm nay, bà Ninh đi chợ về nhà mà lòng đầy hậm hực. Đi đến đâu bà cũng nghe mọi người bàn tán về cháu nội của mình. Họ hàng gần đây lại càng lời ra tiếng vào khó nghe. Bà Ninh đi ra nhà sau thấy mặt Hạnh, con dâu bà, lại còn nóng máu, bà tìm hết chuyện này đến chuyện khác la mắng không ngớt lời. Hạnh hình như đã quá quen với cảnh này, cô chỉ im lìm làm việc. Thấy con dâu không để ý lời mình nói, bà Ninh càng giận dữ, quát to:
- Cô không thèm trả lời nữa à? Thứ đàn bà trắc nết hư thân!
- Dạ mẹ để con làm lại hết ạ.
- Cô đừng có ỉ thằng Nghĩa nhà này cưng chiều rồi muốn làm gì thì làm. Cuối tháng này mà có kết quả xét nghiệm thì tôi đuổi ra khỏi nhà không có ai cản được tôi đâu!
Hạnh lẳng lặng làm việc mà nước mắt cứ chực trào. Suốt năm năm về làm dâu nhà này, cô chưa khi nào thôi cố gắng mỗi ngày. Cô biết mẹ chồng đã không thích cô ngay từ ngày đầu về đây. Vì cô là người dân tỉnh, gia đình lại không có gì nổi bật. Trong khi nhà chồng lại giàu sang, chồng cô, anh Nghĩa lại giỏi giang. Cô đã từng nghĩ chỉ cần mình nỗ lực cố gắng thì mẹ chồng rồi cũng sẽ chấp nhận mình. Nhưng mọi chuyện như một vở bi kịch nối tiếp suốt bao năm tháng dài. Có chồng ở nhà thì Hạnh còn dễ thở. Chứ anh đi làm hay đi công tác thì cô chỉ biết nuốt nước mắt vào trong mà sống qua ngày. Cô sinh con rồi còn khổ sở hơn gấp bội...
Những ngày gần đây, cu Mun đã gần năm tuổi, cũng là lúc thị phi dèm pha từ dòng họ ngày càng nhiều. Vì con trai cô càng lớn càng không giống ba, cũng chẳng mang mấy nét của cô. Hạnh nín nhịn suốt, một lời cũng không dám cãi mẹ chồng. Nhưng điều này chồng cô chắc có lẽ không biết, do anh suốt ngày đi làm, tối lại chỉ nhà. Mẹ chồng cô cũng có ý không muốn anh biết, bà đợi kết quả xét nghiệm rồi đuổi thẳng Hạnh ra khỏi nhà. Có như vậy thì con trai bà không trở tay được. Bà biết Nghĩa thương Hạnh lắm, chẳng bao giờ làm gì cô và con đâu.
Hai tuần dài trôi qua, ngày mai thôi thì bà Ninh sẽ có kết quả xét nghiệm. Tối đó, Hạnh cứ trằn trọc mà không ngủ được. Thấy vợ vậy, Nghĩa gặng hỏi:
- Có chuyện gì vậy em?
- Anh ơi, bạn của em á, ý là bạn em nó gặp chuyện mà em cứ trăn trở không biết khuyên thế nào
- Ừ em nói đi, có gì anh góp ý cho em.
- Ngày cưới bạn em mới biết mình có thai với người cũ, nó không nỡ phá thai, cũng không thể nói với chồng. Sau này đứa trẻ càng lớn lên càng không giống chồng nó. Mọi người bắt đầu nghi ngờ và làm xét nghiệm. Nếu anh là chồng bạn em thì anh cảm thấy thế nào?
Chồng cô đắn đo một hồi rồi ôm vợ, mắt nhắm lại như muốn ngủ rồi:
- Câu hỏi này khó quá, mai anh trả lời em được không?
Hạnh nghĩ, đúng rồi, ngày mai anh cũng có thể cho cô câu trả lời. Nhưng cô chỉ sợ lúc đó mình không còn đủ can đảm để đối diện với anh nữa mà thôi. Sáng hôm đó, sau khi tiễn chồng đi làm, thấy mẹ chồng đã ra khỏi nhà đến chỗ xét nghiệm, Hạnh vội vàng gói ghém hành lý và bồng con đi. Cô không còn có thể ở đây được nữa. Câu chuyện ngày hôm qua cô hỏi chồng về bạn mình, thật ra chính là câu chuyện của cô. Bé Mun không phải là con của anh, nó là con của Dũng, người yêu cũ của cô. Tay bồng con, tay kéo vali, cô thẫn người khi nhớ lại quá khứ từng ám ảnh cô hàng đêm.
Những năm tháng đại học, cô quen biết Dũng, một anh chàng đào hoa. Hạnh hiền lành lại ngây ngô nên sa lưới tình của Dũng lúc nào không hay. Quen nhau được khoảng một năm thì Hạnh lại nghe lời ngon ngọt của Dũng mà khờ dại trao thân. Nhưng càng quen biết lâu Hạnh lại biết Dũng ăn chơi sa đọa, bài bạc rượu chè. Dù suốt 4 năm đại học quen nhau, Hạnh hết lời khuyên ngăn nhưng Dũng vẫn chứng nào tật nấy. Hạnh nản quá nên quyết định chia tay. Sau khi ra trường thì Hạnh gặp và quen Nghĩa. Nghĩa yêu thương cô thật lòng, luôn là chỗ dựa vững chắc cho cô. Vì vậy mà khoảng một năm quen nhau, Hạnh đã gật đầu đồng ý lời cầu hôn của Nghĩa.
Nhưng hạnh phúc nào có dễ dàng với Hạnh. 1 tháng trước khi đám cưới diễn ra, Dũng hay tin cô cưới chồng giàu sang thì ghen tức lắm, bắt cô phải đến gặp anh tại nhà riêng, không thì anh sẽ tung hết số ảnh nhạy cảm ngày trước của cô. Và anh còn đòi cô số tiền 30 triệu để anh xoay trả nợ. Hạnh ngậm đắng nuốt cay rút hết số tiền tiết kiệm bao lâu nay. Hạnh khờ khạo nghĩ rằng chỉ cần đưa tiền cho hắn ta thì Hạnh sẽ yên thân mà lên xe hoa về nhà chồng. Nhưng Dũng không những lấy tiền mà còn giở trò đồi bại với cô. Cô thân gái yếu ớt, chỉ biết gào thét trong tuyệt vọng. Chạy về nhà cô khóc hết nước mắt dưới vòi nước, như cố tẩy rửa hết dấu vết nhơ nhuốc kia. Chẳng ai ngờ chỉ một lần như thế mà cu Mun đã tượng hình
Khi biết cái thai 2 tháng, thay vì là 1 tháng theo thời gian từ đêm tân hôn với chồng, Hạnh như muốn chết đi. Cô điên rồ muốn bỏ đi đứa trẻ này. Nó sinh ra chỉ để dày vò cô và Nghĩa, nó không được tồn tại để phá vỡ hạnh phúc của cô. Nhưng khi bước vào phòng phá thai, chút ít ỏi bản năng làm mẹ đã ngăn cô lại. Cô phải đối diện với chính mình, rằng đứa trẻ này không có tội, tội lỗi phải là cô gánh lấy. Chỉ là, cả ngàn lần cố gắng cô cũng không thể nói cùng chồng điều này. Cô không đủ tự tin có thể giữ anh bên mình nếu anh biết vết nhơ đáng sợ kia
Hạnh quyết định ẫm con về quê nội, một thành phố xa xôi. Đây là nơi cô chưa một lần cùng Nghĩa về. Cô sẽ bắt đầu cuộc sống mới ở đây, một mình chuộc lỗi cho đứa con tội nghiệp của mình. Vừa đến nơi, cô chưa kịp mua sim mới để thay thì đã có hàng chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của cả chồng và mẹ chồng. Đang loay hoay không biết thế nào thì mẹ chồng gọi đến. Cô đắn đo một hồi rồi mới bắt máy, cô sẽ nói rõ rằng cô sẽ ra đi như ý muốn của bà:
- Hạnh ơi, mẹ xin lỗi. Về đi con ơi, đưa cháu nội của mẹ về đây con ơi...
- Mẹ nói gì, con...
- Kết quả xét nghiệm cu Mun đúng là con của thằng Nghĩa, mẹ sai rồi con ơi, về đi con ơi!
Cô giật mình khi nghe câu nói của bà. Không thể nào, hoàn toàn vô lý, cu Mun không thể nào là con của chồng cô được...
Cô vội cúp máy. Cuộc gọi tiếp theo là từ Nghĩa. Giọng anh có phần hoảng hốt, lại như van nài cô:
- Em với con đang ở đâu?
- Cu Bin vốn không phải...
- Em đang ở đâu? Gặp đi rồi nói!
Ngày hôm sau Hạnh đã thấy chồng đến đón hai mẹ con. Anh nhìn cô với ánh mắt đau đáu khiến cô chỉ biết cúi đầu. Anh để trước mặt cô tờ giấy xét nghiệm ADN. Cô ngỡ ngàng khi kết quả đúng thực là cu Mun là con trai của anh.
- Không thể nào, không thể nào...Cu Mun không thể nào là con anh được – Cô rưng rưng nhìn chồng, chỉ thấy mắt anh cũng ươn ướt.
- Anh chưa bao giờ xem nó không phải là con anh. Cho dù phải làm giả tờ giấy xét nghiệm chẳng có tí giá trị gì kia anh vẫn muốn làm, dù là mang danh lừa dối ra sao, chỉ để có thể cho em và con một cuộc sống yên bình. Vậy mà em muốn đi là đi, chưa bao giờ tin tưởng anh một chút nào?
Hạnh ôm mặt khóc nức nở. Cô nào biết những gì cô chịu đựng che giấu suốt bao năm qua chồng cô đều biết tất cả. Anh còn cho Dũng một trận sống dở chết dở, lấy lại toàn bộ những tấm hình nhạy cảm của cô. Nghĩa không màng quá khứ đó, không quan tâm bản thân đau lòng ra sao khi nhìn bao bức ảnh nhơ nhuốc của vợ. Tình yêu của anh đã lớn lao và bao dung thế nào để có thể ôm trọn hết mọi vết thương của cô. Vậy mà cô không hề biết, một mực giấu anh, không tin tưởng anh. Cô ra đi như một vết cứa quá hiểm vào chính tình yêu bao lâu nay của anh.
Hạnh khóc nức nở trong cái ôm của chồng, liên tục nói xin lỗi. Ngày hôm sau, cô cùng chồng và con trở về nhà. Cô sẽ bắt đầu lại cuộc sống mới với nhiều hạnh phúc mà cô tạo nên mỗi ngày cho chồng, để cảm ơn anh đã yêu thương cô và con thật nhiều. Những dối lừa anh đã làm vì cô, cô xin đất trời nguyện vì anh nhận hết tội lỗi ở kiếp sau. Còn kiếp này, chỉ cầu mong rằng cô có thể ở bên anh và con yên bình, như thế đã là quá đủ rồi...