. Chồng tôi nghe hoàn toàn bình thường, đến cuối câu chuyện không rõ người ở đầu dãy bên kia hỏi gì nhưng chồng tôi trả lời thế này: "Cứ được đến lúc nào hay lúc ấy, chứ tao thật sự không nói muốn nói chuyện với nó nên mới buộc lòng mới phải giả điếc như thế".
- Đêm tân hôn chồng không những không ân ái mà chỉ vuốt ve khiến tôi tụt hết cả hứng, sáng dậy đang ôm chặt lấy anh, một giọng nói lạ vang lên làm tôi chết lặng khi vào người bên cạnh
- Nửa đêm nghe tiếng la thất thanh của người phụ nữ bên dưới lầu, mở cánh cửa phòng tôi đứng tim trước cơ thể đầy máu của chị dâu trên giường
Tôi lấy chồng khi đã 28 tuổi, cái tuổi chưa phải quá già nhưng cũng chẳng còn trẻ trung gì nữa. Bố mẹ tôi sốt sắng chuyện chồng con của con gái lắm rồi, vì thế tôi bắt đầu đi xem mặt các đối tượng do bạn bè, người quen giới thiệu. Gia đình tôi cũng thuộc hàng khá giả, vì thế các đối tượng tôi được mai mối cũng khá tương xứng.
Tôi quen và cưới Long cũng do xem mắt như vậy. Long là một người đàn ông ít nói, trầm tính nhưng là người đàn ông tốt, có công ăn việc làm ổn định, gia đình lại gia giáo, môn đăng hộ đối với nhà tôi. Bố mẹ tôi và bản thân tôi đều ưng ý Long.
Chính vì thế sau có hai tháng tìm hiểu nhau, khi Long ngỏ lời cầu hôn thì tôi đã gật đầu không suy nghĩ. Cứ cho giữa chúng tôi chưa có tình yêu thì về sống chung chắc chắn tình cảm sẽ dần dần được bồi đắp, chỉ cần chúng tôi có thành ý xây dựng tổ ấm chung là được.
Đêm tân hôn của chúng tôi diễn ra khá nhạt nhẽo vì cả ngày chạy đôn chạy đáo với tiệc cưới khiến ai cũng mệt mỏi, hơn nữa Long còn uống rượu. Sáng hôm sau tôi vẫn cố gắng dậy sớm nấu ăn sáng cho cả nhà để mong ghi điểm với bố mẹ chồng. Dù trong nhà đã có người giúp việc.
Lúc chồng tôi tỉnh dậy và xuống nhà, tôi có hỏi han anh vài câu nhưng anh đều không trả lời. Tôi níu anh lại thì anh ngoáy ngoáy tai rồi hỏi lại tôi: “Em nói gì vậy?”.
Tôi ngạc nhiên vì phản ứng của anh. Bố mẹ chồng tôi cũng cuống quýt hỏi thăm, sau khi kiểm tra đi kiểm tra lại, chúng tôi bàng hoàng phát hiện chồng tôi đột nhiên bị điếc.
Cũng vì chuyện đó mà tuần trăng mật đã được lên kế hoạch trước của chúng tôi buộc phải hủy. Ngay sáng ấy chồng tôi đến phòng khám tư của bạn anh ấy để kiểm tra, kết quả chồng tôi không có vấn đề gì, chuyện anh ấy đột nhiên bị điếc không thể giải thích được lý do. Có thể sau một thời gian ngắn thì thính lực sẽ tự động được khôi phục.
Chúng tôi đều được nghỉ làm một tuần vì kết hôn. Đáng lẽ đó là thời gian lý tưởng để bồi dưỡng tình cảm nhưng cuối cùng vợ chồng tôi lại chẳng nói được chuyện gì với nhau vì Long đột nhiên bị điếc. Mỗi lần muốn nói gì tôi đều phải viết trên điện thoại hoặc viết ra giấy. Vì quá phiền phức nên tôi chỉ trao đổi với chồng những vấn đề cần thiết nhất.
Ấy thế nhưng chồng tôi vẫn ra ngoài uống cà phê với bạn bè được. Và hết một tuần nghỉ theo chế độ của công ty, chúng tôi đều đi làm lại. Chồng bảo hiện tại anh đã nghe được phần nào rồi, không còn điếc hoàn toàn như trước nên anh ấy vẫn có thể đi làm bình thường.
Trên công ty Long không hề gặp khó khăn gì với thính lực của mình. Nhưng tối về nhà với tôi thì thính lực của anh ấy lại trục trặc, thường xuyên không nghe được tôi nói gì. Đáng nói khi bố mẹ anh ấy gọi thì anh ấy lại nghe được. Tôi thắc mắc lắm và Long giải thích do thính lực chưa khôi phục hoàn toàn nên có sự thất thường như thế. Tôi buồn lắm, tại sao chỉ đối với tôi là chồng luôn bị điếc?
Thế rồi sự thật cũng được phơi bày khiến lòng tôi đau như cắt. Tôi tình cờ nghe được chồng nói chuyện điện thoại với bạn của anh ấy. Chồng tôi nghe hoàn toàn bình thường, đến cuối câu chuyện không rõ người ở đầu dãy bên kia hỏi gì nhưng chồng tôi trả lời thế này: "Cứ được đến lúc nào hay lúc ấy, chứ tao thật sự không nói muốn nói chuyện với nó nên mới buộc lòng mới phải giả điếc như thế".
Trong lòng đã đoán được vấn đề nhưng tôi vẫn hỏi thẳng chồng, yêu cầu ở Long một lời giải thích. Nếu không tôi sẽ làm um mọi chuyện lên, để rồi xem ai là người xấu mặt.
Trước sự cứng rắn và cương quyết của tôi, biết không thể giấu diếm được nữa, Long đành khai thật. Hóa ra trước khi đi xe mắt tôi, Long vừa chia tay cô người yêu từng bên nhau 5 năm. Bố mẹ Long không ưng ý cô ta, ông bà đã từng nghe về tôi nên rất muốn Long cưới tôi làm vợ.
Long không dám làm trái ý bố mẹ, anh ta cưới tôi trong sự hằn học và không cam lòng. Long thậm chí chán ghét tôi, cho rằng tôi là kẻ khiến anh ta phải chia tay người yêu.
Long đọc được ở đâu đó câu chuyện có một người chồng vì không muốn nói chuyện với vợ nên đã giả điếc, anh ta liền học tập theo và quả nhiên đem lại hiệu quả không ngờ. Anh ta không cần phải nói chuyện, giao tiếp với tôi, có thể tự do, yên tĩnh làm mọi việc mình thích, thậm chí còn không ân ái với tôi sau đêm tân hôn.
Hóa ra là vậy. Đã đến nước này thì thiết nghĩ chúng tôi cũng chẳng thể sống với nhau được nữa. Đến khi thú nhận chuyện giả điếc, Long còn không có một lời xin lỗi hay tỏ thái độ áy náy với tôi. Tôi nhắc đến chuyện ly hôn, anh ta cũng chỉ ậm ừ, chẳng phản đối cũng chẳng níu kéo. Tôi biết thừa Long muốn để tôi là người chủ động viết đơn, để anh ta không bị mang tiếng ruồng rẫy vợ.
Nhưng cứ thế ly hôn thì có dễ dàng cho Long quá không? Không yêu tôi nhưng lại cưới tôi để rồi đối xử với tôi như vậy đấy! Một người đàn ông ích kỷ đến mức khốn nạn, mang hạnh phúc của một người phụ nữ vô tội ra làm trò đùa. Tôi có nên tung hê mọi chuyện để Long và gia đình anh ta phải xấu mặt một phen hay không?