Cứ một hai tuần lại thấy chị sếp nhắn tin cần chồng tôi giúp, tôi bực bội: 'Cửa khóa gọi thợ khóa, anh là thợ khóa hả?'

Tâm sự 01/12/2022 05:10

Chồng tôi xoa dịu: “Thôi, anh chỉ qua gọi giúp chị ấy ông thợ sửa khóa nào đến nhà, chứ chồng em ăn còn không xong huống gì sửa khóa. Nghĩ nhà có 2 mẹ con cũng tội, phụ nữ thì động tới mấy việc này chả biết nhờ ai”.

Tôi lập gia đình đã 7 năm nay, chúng tôi có một cô con gái xinh xắn. Dù bố mẹ 2 bên giục tôi sớm có thêm bé thứ 2 nhưng vì muốn có thời gian cho chồng phấn đấu công danh, sự nghiệp, tôi tạm thời gác lại kế hoạch sinh con đẻ cái.

Lại nói về chồng tôi, anh là người có ngoại hình bình thường, thế nhưng ưu điểm ở anh chính là lòng nhiệt tình, thường xuyên giúp đỡ người khác. Chính vì vậy, anh được tín nhiệm đề bạt lên chức trưởng nhóm, nhân viên trong công ty thì 100 người có tới 99 người yêu quý anh.

Nhiều người bảo tôi tu bao nhiêu kiếp mới lấy được người chồng như vậy. Tôi cũng gật gù cho rằng, đàn ông thời nay như anh thật hiếm có, khó tìm, dù rằng tính cách hào hiệp của anh đôi khi khiến không ít lần các cô gái trẻ “tưởng bở”.

Thế nhưng, nếu như mọi chuyện chỉ dừng lại ở việc một cô bé con nào đó cảm nắng anh, có lẽ tôi đã không khó xử như khi viết ra những dòng này. Người khiến tôi băn khoăn, nghi ngờ nhất lại chính là sếp của chồng tôi.

Ngọn nguồn của sự việc bắt đầu từ cách đây 1 năm, khi sếp nữ của chồng tôi - một phụ nữ đẹp và sắc sảo quyết định làm mẹ đơn thân. Quả thực, biết tin gia đình chị, tôi cũng buồn lây vì tôi vốn hâm mộ chị lắm.

Cứ một hai tuần lại thấy chị sếp nhắn tin cần chồng tôi giúp, tôi bực bội: 'Cửa khóa gọi thợ khóa, anh là thợ khóa hả?'  - Ảnh 1
Ảnh minh họa: Internet

Tôi vẫn nhớ, thời điểm ấy, ngày nào chồng tôi cũng đi về muộn hơn. Khi thì chị sếp rủ anh chị em trong phòng đi nhậu, lúc chồng tôi lại đưa chị về khi chị say mèm, đó là chưa kể tới những lần đi công tác hay gặp nhau trên cơ quan…

Thế nhưng, khoảng 3 tháng nay, chồng tôi có những hành động kỳ quặc và khó hiểu. Anh bắt đầu đặt mật khẩu điện thoại, máy tính cũng như Facebook để che giấu điều gì đó. Rồi hầu như 1 tuần 2, 3 lần, anh đều nhận được tin nhắn hay điện thoại của chị sếp nhờ giúp đỡ các công việc trong gia đình.

Có lần, cuối tuần, 2 vợ chồng tôi đang sửa soạn cho con về nhà ngoại chơi. Bỗng nhiên anh nhận được điện thoại. Lát sau anh quay ra cười giả lả xin lỗi vợ: “Thôi em với Bông đi taxi sang nhà bố mẹ, anh đi qua nhà chị Nga sửa giúp chị cái cửa phòng ngủ, chả hiểu thế nào thằng ku con nó sập cửa lại giờ không tìm thấy chìa khóa”.

Tôi bực bội: “Cửa khóa gọi thợ khóa, anh là thợ khóa hả?”.

Chồng tôi xoa dịu: “Thôi, anh chỉ qua gọi giúp chị ấy ông thợ sửa khóa nào đến nhà, chứ chồng em ăn còn không xong huống gì sửa khóa. Nghĩ nhà có 2 mẹ con cũng tội, phụ nữ thì động tới mấy việc này chả biết nhờ ai”.

Nói rồi chồng tôi vẫy cái taxi trước nhà cho mẹ con tôi đi trước, còn anh phóng vụt đến nhà sếp.

Tôi hậm hực mãi, nhưng thấy thái độ chồng xun xoe nịnh vợ, tôi lại phì cười cho qua. Cũng chỉ tại chồng tôi tốt tính quá thôi mà.

Vài hôm sau, vừa ăn tối xong, cả nhà đang ngồi xem tivi, tôi có điện thoại. Chẳng hiểu sao sếp chồng tôi gọi cho tôi làm gì, tôi nhấc máy, chị nói: “Thu à, chị Nga đây. Chị lại làm phiền vợ chồng em quá. Khổ lắm chẳng hiểu sao cái vòi nước nhà chị bị hỏng, nó cứ nhỏ nước tong tong cả đêm làm đêm nào chị cũng mất ngủ. Chị gọi cho em để nhờ em có thể cho Thắng qua đây xem giúp chị không? Mấy khoản này, cậu ấy thạo lắm”.

Tôi khó xử thực sự: “À… vâng, sao chị không gọi cho anh Thắng nhà em luôn?”.

Sếp của chồng tôi cười phá lên: “Chị lo em nghĩ chị nhờ chồng em có ý đồ gì, nên chị xin phép em cho đàng hoàng”.

Một lát sau, chồng tôi đi. 3 tiếng sau, anh mới quay về, lúc ấy, mẹ con tôi đã lên giường nằm ngủ.

Cả đêm, tôi vẫn cứ nghĩ mãi về mối quan hệ kỳ lạ của chồng tôi với sếp của anh ấy. Chẳng nhẽ anh ấy có thể coi người phụ nữ ấy hơn cả vợ con anh sao? Chị ấy đáng thương tới mức chỉ cần gọi 1 câu, mấy chục phút sau anh sẵn sàng có mặt?

Đêm hôm không ngủ, tôi thấy điện thoại của anh màn hình vụt sáng báo hiệu có tin nhắn. Anh thường tắt chuông vì sợ mất giấc ngủ nên cuộc gọi hay tin nhắn chỉ sáng màn hình như vậy thôi. Tôi tò mò, nhè nhẹ đi ra cuối giường ngó dòng tin hiện lên: “Cảm ơn Thắng, không có Thắng, mẹ con Nga không biết nhờ cậy ai”.

Chồng tôi với sếp của anh ấy thân thiết từ bao giờ để chỉ gọi tên của nhau mà chẳng xưng hô chị em từ lúc nào vậy? Tôi nhìn chồng và con gái đang say ngủ, mà lo âu chẳng biết nếu sự thực như tôi đã nghĩ, tôi sẽ đối diện với điều đó thế nào đây?

Tôi cố nén lại cơn ghen tuông trong lòng mình vì nghĩ rằng, tính cách chồng tôi lâu nay luôn nhiệt tình với mọi người như vậy. Có thể tôi đã hiểu nhầm anh. Tôi định bụng nhân cơ hội nào đó nói chuyện cho rõ ràng, thì một hôm anh đi về muộn, khoe với tôi tin vui chị Nga đang đề bạt anh lên làm phó phòng. Nhìn anh vui sướng, tôi chẳng biết trong lòng mình nên vui hay nên buồn…

Cũng từ ngày ấy, chồng tôi vắng nhà nhiều hơn, về khuya hơn và thỉnh thoảng cuối tuần lại có điện thoại của chị Nga nhiều hơn trước. Thậm chí, có lần thằng bé con nhà chị Nga còn mạnh bạo gọi điện cho chồng tôi tới đưa nó đi chơi. Anh không sang ngay nhưng vui vẻ hẹn với nó một hôm nào khác, như thể anh chẳng có con vậy.

Tôi lầm bầm, anh bảo: “Em phải thông cảm với người khác chứ, nó thiệt thòi đủ đường, bố thì không quan tâm, có 2 mẹ con thui thủi”.

Tôi rơm rớm nước mắt, phải chăng, khi anh đi chơi với thằng bé đó, 2 mẹ con tôi cũng ở nhà lủi thủi chơi với nhau đấy thôi. Anh dễ dàng thương xót người khác, còn tôi và con gái anh, anh vô tâm vậy sao?

Đến nước này, tôi rối trí quá, chẳng biết phải làm sao. Mọi chuyện chẳng có bằng cớ rõ ràng, tôi nói gì cũng chỉ ghen tuông vô cớ. Nếu sự đã rõ như ban ngày, thì gia đình tan nát rồi chẳng còn thời gian mà đắn đo nghĩ ngợi.

Tôi không biết phải làm sao trong tình cảnh này, phải làm thế nào để sếp của chồng tôi đừng gọi cho anh nữa?

Trong lúc ra sau nhà nghe điện thoại, tôi may mắn nghe được câu chuyện của mẹ bạn trai và dì anh khiến tôi chỉ biết cười khẩy

Sau đó tôi kéo bạn trai ra một góc nói chuyện thẳng thắn luôn, rằng tôi đã nghe được hết đoạn hội thoại giữa mẹ anh và dì rồi. Không ngờ anh chẳng an ủi tôi được một câu, ngược lại còn bênh mẹ anh chằm chặp.

TIN MỚI NHẤT

6 năm lấy nhau chồng không cho vợ về quê chồng và sự thật đau đớn Tôi và chồng lấy nhau nhưng không được lòng gia đình bên chồng. Ngày trước cha mẹ chồng tôi chê tôi lớn hơn chồng 2 tuổi thì không xứng. Mẹ chồng tôi lại có tiếng khó tính, tôi nghe chồng tôi kể hai chị dâu của anh khổ sở đủ đường với bà. Nhưng chồng tôi thì một mực lấy tôi. Sau đó thì tôi nghe chồng mình nói ông bà không thích tôi về quê, hai người chỉ muốn nhìn cháu và con trai. Tôi nghe vậy cũng buồn lắm. Tính ra tôi cũng xinh xắn, kiếm tiền được, sinh hẳn hai đứa cháu kháu khỉnh. Ông bà cũng chưa từng chung sống với tôi thì làm sao biết tính tôi có tốt hay không? Nhưng dù sao thì cũng là cha mẹ của chồng mình, tôi không thể trách móc mãi. Cho đến nay đã 6 năm, chỉ đúng một lần về quê trước khi cưới, sau đó tôi không hề đặt chân về quê chồng. Dù tôi và chồng đều là dân tỉnh lên Sài Gòn sống nhưng tôi chưa từng phải chịu cảnh ăn Tết nhà chồng. Cứ lễ Tết là chồng tôi lại dẫn con về quê nội, tôi thảnh thơi về quê ngoại. Vài lần tôi nghĩ dù sao mình cũng là phận dâu con nên nói chồng để tôi về thăm cha mẹ chồng. Nhưng chồng tôi khăng khăng từ chối, anh dịu giọng nói không muốn tôi chịu ấm ức, cứ để anh lo là được. Tôi nghe thế mà yên tâm, thấy càng thương chồng hơn. Tôi nào ngờ, người chồng hiền lành của mình lại giấu giếm một bí mật đáng khinh suốt 7 năm chung sống với tôi. Cách đây khoảng 3 tháng, mẹ chồng của tôi nhập viện vì tai biến. Chồng tôi xin nghỉ làm về chăm nom mẹ. Vài ngày sau thì tôi nghe tin mẹ chồng qua đời. Tôi vội vàng bắt xe về quê chồng ngay mà chưa kịp báo với chồng. Qua 3 ngày làm đám tang cho mẹ chồng thì tối hôm đó tôi phát hiện chồng mình lén lút đi ra khỏi nhà từ cổng sau. Tôi linh tính có điều lạ nên bèn đi theo sau anh. Tôi thấy chồng mình đi vào một căn nhà nhỏ, trước sân có một người phụ nữ chống nạn đứng đợi anh - Ảnh minh họa: Internet Tôi thấy chồng mình đi vào một căn nhà nhỏ, trước sân có một người phụ nữ chống nạn đứng đợi anh. Anh đi đến một tay ôm, một tay nắm tay đưa cô ta vào nhà. Tôi đứng ở ngoài nhìn qua ô cửa sổ thì thấy hai người chẳng khác gì cặp tình nhân lâu ngày gặp lại. Không chỉ ôm ấp, họ còn hôn nhau, nói chuyện vui vẻ. Tôi chưa bao giờ thấy chồng mình dịu dàng như thế. Rồi tôi thấy chồng đưa cho cô ta một phong bì, chắc là có tiền trong đó. Đêm đó, sau khi bị tôi truy hỏi không có đường lui thì chồng tôi cũng thú nhận. Người phụ nữ kia là người yêu cũ của chồng tôi. Cả hai từng yêu nhau sâu đậm cho đến khi cô ta bị tai nạn phải cắt mất một chân. Chính điều này khiến cha mẹ chồng tôi không cho phép họ lấy nhau. Sau đó anh bỏ vào Sài Gòn thì gặp được tôi. Anh thú nhận mình vẫn còn tình cảm với tình cũ. Anh tìm cách nói với cha mẹ chồng để tôi không phải về quê anh dịp lễ Tết. Nhưng không phải vì thương tôi, mà là vì anh tìm cơ hội để về thăm người cũ. Anh không chỉ qua lại với cô ta mà còn đưa tiền trợ cấp hàng tháng. Anh cầu xin tôi tha thứ cho anh, người phụ nữ kia rất đáng thương. Cô ta không có gia đình, chân lại tật nguyền, anh chỉ xin tôi cho phép anh phụ giúp cô ta tiền bạc. Anh thề sẽ không bao giờ gặp lại người yêu cũ nữa. Nghe chồng thú tội tới đây thôi mà tôi như chết lặng. Hóa ra suốt 7 năm nay tôi chung sống với người chồng ngoại tình mà không hay biết. Chỉ vì tin những lời ngọt ngào anh nói mà tôi bị lừa dối trắng trợn. Giờ anh còn ra điều kiện phải để anh nuôi cô ta à? Tôi thật sự không thể chịu nổi. Nhưng với dáng vẻ khổ sở của chồng vì cô ta, liệu khi biết tôi không đồng ý thì anh có bỏ vợ con theo bồ không? Vậy tôi phải làm gì đây?

Tâm sự Eva 2 giờ 28 phút trước