Đàn bà bỏ chồng, không hẳn là phải chết hết tâm can, chỉ là phải học được hai chữ “bất cần” đủ để an yên mình…
- 4 dấu hiệu trong hôn nhân ‘tố cáo’ phụ nữ có chồng mà cũng như không
- Đảm bảo chồng nào cũng RÁO RIẾT LO GIỮ khi vợ làm điều này, ‘có chết’ cũng không tòm tèm của lạ
Không cần kẻ bội bạc
Đàn bà cần tình yêu, đàn bà cần đàn ông, đàn bà cần chồng, không sai. Nhưng đàn bà đến một lúc phải hiểu, mình nhất định không cần kẻ bội bạc. Ngay cả khi yêu đến khắc cốt ghi tâm, không cần thì tuyệt nhiên phải buông bỏ. Đời đàn bà, cũng chỉ nên cần người có chân tình với mình. Đừng lãng phí lòng dạ và tháng năm, chi trả không nổi cho dục vọng của đàn ông đâu. Đến một lúc, lòng tàn tim héo, người đi rồi, đời còn lại cũng chỉ còn vài tấc tháng năm, có đáng không?
Đàn bà phải hiểu, đã không cần thì phải nhẫn tâm mà buông, đoạn tình mà bỏ. Phải luôn nhớ, mình không cần đàn ông tệ, mình bất cần với kẻ phản bội. Thương cỡ nào cũng phải bỏ, đã dốc lòng ra sao cũng nhất quyết buông. Thà tàn nhẫn bất cần, còn hơn để người ta mãi phụ mình. Đàn bà bỏ chồng, chính là phải biết bất cần chính là để cứu vớt chính mình.
Không cần kẻ bỏ mặc mình
Đàn bà đừng mang suy nghĩ không có ai trong đời mình sẽ không sống nổi. Thật ra, ngoài cha mẹ ra, thứ gì cũng có lúc sẽ rời đi. Chỉ là, nhẹ nhàng mà rời đi, hay phũ phàng mà bỏ lại. Phải hiểu, không ai cam đoan sẽ ở cạnh ai cả đời, vì vậy đừng trách nếu một ai bỏ mặc mình ở lại. Không hẳn vì họ chưa từng quý mình, cũng không phải quá khứ kia hết thảy là vô nghĩa. Chỉ là, đến một lúc, người đi chỉ đơn giản là đi, thế thôi. Vậy thì cũng đừng cần kẻ bỏ mặc mình, họ muốn đi cứ để họ đi. Vì vốn dĩ, giữ lại bằng không thì tốt nhất vẫn là nên không cần. Cần điều không cần mình, chính là tự mình khiến mình đau, đừng dại.
Không cần quá khứ
Đàn bà một khi đã đoạn tuyệt với một nhân duyên nào thì phải bỏ qua hết thảy. Đã từng vui vẻ, hạnh phúc thế nào cũng chỉ nên gói ghém lại rồi cất vào sâu ký ức. Có muốn nhìn lại, cũng chỉ để biết mình từng qua điều gì, tuyệt đối đừng mang suy nghĩ mình cần quá khứ. Vì con người, rốt cuộc cũng chỉ nên cần hiện tại và tương lai. Quá khứ để nhớ về, nhất định không phải để cần. Ta không cần điều không còn tồn tại, cũng không cần khi nó khiến ta đau ở hiện tại. Vì vậy, bất cần với quá khứ, cũng là cách để mình hạnh phúc hơn.
Không cần thị phi
Đàn bà sống không hẳn là vô tâm, nhưng vẫn là nên bất cần với thị phi ở đời. Thế gian nói ra nói vào thế nào cũng không gánh giúp ta khổ đau. Thế gian lời ngon tiếng ngọt làm sao cũng không thể khiến ta hạnh phúc thêm được. Lời thị phi, nghe đó rồi cũng quên theo đó đi, không cần, tuyệt đối không cần. Cũng đừng mang suy nghĩ vì ai mà phải sống một cuộc đời khác. Đàn bà, lận đận cỡ nào vẫn là phải sống vì mình.
Đàn bà bỏ chồng, muốn an yên, nhất định phải biết mình cần gì và không cần gì
Đàn bà bỏ chồng, cần nhất, vẫn là mình và con. Mình đau nhiều rồi, còn bỏ rơi mình thì hổ thẹn không? Còn con mình, giờ cũng chỉ cậy được vào mình, mình không vì con thì sẽ ra sao. Đàn bà phải nhớ, chồng tệ có đó rồi mất đi cũng là nên, chứ mình và con, nhất định phải giữ cho chặt.
Đàn bà bỏ chồng, cần nhì, chính là tiền. Tiền để nuôi mình, lo con, tiền còn để hạnh phúc khi cần, ủi an khi nên. Tiền không là tất cả, nhưng có tiền đàn bà sẽ thôi cô đơn và bất an. Đàn bà sống không nên thực dụng, nhưng chắc chắn phải thực tế. Đàn ông tệ có thể không cần nhưng tiền nhất định phải có.
Đàn bà bỏ chồng, cần tiếp, chính là gia đình. Bỏ chồng rồi cũng đừng quên mẹ vẫn ngóng, cha vẫn chờ. Tháng năm qua đi, chồng rồi cũng thành người dưng, còn cha mẹ mãi mãi là ruột thịt. Chồng cần điều kiện để ở lại, nói bỏ đi là đi, chứ cha mẹ vẫn là cả đời vô điều kiện ở lại bên mình. Thế thì phải quý, phải trân trọng đến cùng.
Đàn bà, sống ở đời lúc tận tâm vì người thì cũng phải có lúc bất cần vì mình. Điều gì nặng quá thì buông, nhọc lòng quá thì bỏ, vậy mới mong nổi an yên.