Suốt 23 năm qua, bà Nhuận phải nuốt nước mắt vào trong, ngày đêm chăm sóc cho người em của mình ở trong cũi sắt do mắc bệnh tâm thần.
Phát bệnh tâm thần sau cuộc tình đổ vỡ
Thôn Nam Sơn, xã Hòa Bình, huyện Kiến Xương là một vùng quê thuần nông của tỉnh Thái Bình. Về đây hỏi thăm gia đình bà Vũ Thị Nhuận (67 tuổi) thì cả làng ai cũng biết, một phần bởi gia đình bà có hoàn cảnh khó khăn nhất nhì xã, thêm nữa bà có người em ruột là ông Vũ Văn Hiến (57 tuổi) bị bệnh tâm thần phải nhốt trong cũi sắt suốt 23 năm nay.
Chúng tôi tới thăm gia đình bà Nhuận, ông Hiến vào những ngày đầu năm mới. Bên trong căn nhà cấp 4 lợp ngói cũ nát là căn phòng nhỏ hẹp, ông Hiến đang ở trong chiếc cũi sắt hoen gỉ chỉ rộng chừng 2m². Bên trong căn phòng, mùi hôi thối, ẩm mốc bốc lên nồng nặc. Ông Hiến nằm bên trong lúc tỉnh lúc mê, cười nói một mình khiến những ai chưa từng tiếp xúc không khỏi sợ hãi, xót xa.
Theo lời kể của bà Nhuận, năm 1984, ông Hiến khi ấy vẫn là chàng thanh niên ngoài 20 tuổi khỏe mạnh và là trụ cột của gia đình. Theo chính sách của Nhà nước, ông Hiến đi làm ăn kinh tế mới ở vùng Tây Nguyên. Ngày ấy, ông Hiến vẫn thường xuyên gửi tiền về để chăm lo cuộc sống gia đình, lo cho bố mẹ già ở quê.
Theo gia đình, khi làm ăn trong vùng kinh tế mới, ông Hiến yêu một người con gái nhưng do không đến được với nhau nên sinh ra buồn phiền, chán nản.
Năm 1988, ông Hiến về quê rồi phát bệnh tâm thần từ lúc nào không hay. Ông thường xuyên bỏ nhà đi lang thang, đập phá đồ đạc, la hét, chửi bới, thậm chí hành hung họ hàng, làng xóm xung quanh.
Ngày đó, ông Hiến đi đến đâu trong làng ai cũng phải sợ hãi, tránh xa, nhất là những cô gái trẻ. Có lần lên cơn, ông Hiến đã cắn nát tay một người em họ của mình. Thời gian đầu, hầu như ngày nào họ hàng cũng có người đến phàn nàn, chửi bới vì tai họa do ông Hiến gây ra, nhưng lâu rồi thành quen.
Thương con, bà Lương Thị Xuân (mẹ của bà Nhuận, ông Hiến) đã phải bán mọi thứ trong nhà để cho ông Hiến chữa bệnh, nhưng nhiều năm không có tiến triển. Đang là trụ cột trong gia đình, ông Hiến trở thành gánh nặng, nỗi buồn lo cho cả gia đình.
“Khi mới phát bệnh, bố mẹ tôi thường xuyên phải đưa cậu Hiến đi khám bệnh bên trại cầu Cau (Bệnh viện tâm thần cũ - PV). Trong nhà có cái gì đều bán sạch, từ đồ đạc, con lợn, con gà… nhưng nhiều năm mà bệnh không có tiến triển. Có lần buồn quá, gia đình lại túng quẫn, bố tôi và cậu Hiến định đi ra sông tự tử, nhưng mọi người ngăn lại”, bà Vũ Thị Nhuận tâm sự trong nước mắt.
Sau đó một thời gian, bố ông Hiến qua đời. Bệnh tâm thần của ông càng thêm nặng, gia đình lại chỉ có mỗi mẹ già ở nhà nên đã quyết định đóng chiếc cũi sắt đưa ông Hiến vào đó để chăm lo, ngăn ông không đi ra ngoài đập phá, chửi bới, nguy hiểm cho làng xóm xung quanh.
23 năm nuôi em trong cũi sắt
Được biết, bà Nhuận lấy chồng ở huyện khác cách nhà 30km. Do hoàn cảnh bố mẹ già mất đi, chồng lại qua đời sớm do bạo bệnh nên bà quyết định chuyển từ quê chồng về nhà ngoại để tiện bề cuộc sống.
Từ khi bố mẹ mất đi, một mình bà Nhuận nuôi người em của mình trong khó khăn, vất vả. Hằng ngày, bà vẫn phải đưa cơm cho người em của mình qua song sắt nhỏ. Ban đầu, mỗi lần đưa cơm cho em, bà Nhuận lại phải thay bát đũa khác vì ông Hiến ném, đập vỡ liên tục.
Bà Nhuận cũng cho biết, suốt 23 năm qua, mọi sinh hoạt, ăn ngủ, đến tắm giặt, vệ sinh cá nhân… cho ông Hiến đều do một tay bà làm. Tất cả chỉ diễn ra trong chiếc cũi sắt đó.
“Đến bữa ăn thì tôi cho cơm và thức ăn ra chiếc cặp lồng rồi để đó, đa phần thì cậu Hiến cũng tự xúc được, nhưng nhiều hôm tôi phải cho ăn từng chút một. Vì không dám thả ra ngoài nên việc vệ sinh cá nhân cậu ấy cũng làm luôn ở trong cũi sắt, xong thì tôi dọn dẹp sau”, bà Nhuận cho biết.
Đôi lúc buồn bã, tôi nghĩ đến cái chết, nhưng vì lo cho người em bị bệnh nên tôi cố gắng gượng bao năm qua và cũng là để thỏa di nguyện của bố mẹ tôi trước khi mất".
Bà Vũ Thị Nhuận
Gần 30 năm ông Hiến phát bệnh tâm thần, 23 năm nằm trong cũi sắt là bao ngày tháng bà Nhuận hết lòng chăm người em của mình. Nhiều đêm thấy tủi hờn với mọi người, họ hàng, làng xóm, nhưng những lúc ấy bà Nhuận lại thấy thương em mình nhiều hơn.
“Cứ hôm nào lên cơn thì cậu Hiến lại la hét, hát hò, chửi bới loạn lên. Chiếc bát ăn và thìa ăn cơm bằng inox nó cứ ném choang choang, những đêm như thế hàng xóm xung quanh đây mất ngủ, nhưng họ cũng thông cảm bởi chẳng ai chấp người điên. Những lúc như thế tôi chỉ ứa nước mắt, vừa thương em, lại buồn cho bản thân mình vì chẳng biết làm sao được.
Đôi lúc buồn bã, tôi nghĩ đến cái chết, nhưng vì lo cho người em bị bệnh nên tôi cố gắng gượng bao năm qua và cũng là để thỏa di nguyện của bố mẹ tôi trước khi mất", bà Nhuận tâm sự.
Gia đình cũng nhiều lần đã cho ông Hiến đi chữa bệnh nhưng 3 lần đi trại tâm thần là 3 lần ông Hiến trốn bỏ về. Những lúc ấy gia đình, làng xóm lại được phen láo loạn, mất ăn mất ngủ. Có lần ông Hiến trốn viện rồi bỏ đi vào tận trong Tây Nguyên, đúng chỗ ngày trước đi làm kinh tế mới, may sao có người bà con gần nhà đang sinh sống ở trong đó phát hiện ra và đưa ông Hiến về quê.
Bà Nhuận cũng chia sẻ, hiện nay, bản thân bà cũng hay ốm đau do bệnh tim, lại không có lương hay trợ cấp gì, cộng thêm bà phải chăm lo cho ông Hiến và 2 đứa cháu nội còn nhỏ do mẹ chúng bỏ đi nhiều năm nay. Cả gia đình chỉ trông vào người con trai làm công nhân lương "ba cọc ba đồng".
"Tôi cũng mong đưa cậu ấy đi viện tâm thần để được chăm sóc chu đáo hơn nhưng chỉ lo cậu ấy bỏ về như những lần trước. Rồi còn 2 đứa cháu nội tôi nữa, mẹ nó bỏ đi nhiều năm nay. Tôi chẳng biết phải sống thế nào những ngày tháng về sau nữa”, bà Nhuận chia sẻ.
Mọi sự ủng hộ của độc giả cho chị em bà Vũ Thị Nhuận xin gửi về:
- Báo điện tử VTC News: Số TK: 0021.0002.48991, Ngân hàng Vietcombank – Chi nhánh Hà Nội.
Nội dung ủng hộ xin đề rõ: Đóng góp giúp đỡ bà Vũ Thị Nhuận ở Thái Bình.
Toàn bộ số tiền ủng hộ sẽ được VTC News chuyển đến cho nhân vật sớm nhất!
- Độc giả cũng có thể ủng hộ trực tiếp cho gia đình bà Vũ Thị Nhuận theo địa chỉ: Thôn Nam Sơn, xã Hòa Bình, huyện Kiến Xương, tỉnh Thái Bình.
ĐT: 01666.976.277 (bà Nhuận) – 0946.704.309 (con trai bà Nhuận).