Vài năm trước, khi tôi 21 tuổi, mẹ tôi được cử đi học ngắn hạn sáu tháng về y tá trên Hà Nội. Mới đi học xa nhà một thời gian, mẹ tôi đã thay đổi đến chóng mặt, chăm chút về vẻ bề ngoài hơn, thường xuyên dùng son phấn, mua sắm váy đầm.
Sau đó, người ta thấy mẹ tôi lại thường xuyên cặp kè với những người đàn ông lạ, phản bội bố tôi. Mẹ tôi mải theo nhân tình, bận rộn với những cuộc hẹn hò, bỏ mặc bố tôi với bộn bề lo toan cho con cái học hành, kinh tế gia đình. “Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma”, vợ của người đàn ông ấy bắt gặp mẹ tôi cùng chồng mình thân mật, tình tứ bên nhau. Tưởng chừng, mẹ tôi phải biết xấu hổ mà dừng lại, vậy nhưng mẹ tôi vẫn không tài nào dứt tình được.
Cái giá phải trả cho cơn ghen chồng là mẹ tôi bị vợ người đàn ông kia thuê người đánh ghen. Được mọi người xung quanh can ngăn, đưa vào viện, mẹ tôi mới biết là mình còn sống. Chuyện vỡ lở, mọi người bàn tán, chỉ trỏ, cả gia đình tôi sống trong áp lực. Mẹ tôi đã hủy hoại danh dự của gia đình.
Sau này, đối diện với những lời dị nghị của bà con, hàng xóm, bạn bè, tôi đều cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặc cảm. Từ đó, tính cách tôi thay đổi hẳn, khó gần, luôn có cảm giác không tự tin vì hoàn cảnh của mình, vì có một người mẹ như thế, không thể mở lòng với thế giới bên ngoài. Tôi ước giá như mình có thể biến mất khỏi thế giới này hoặc giá như tôi không phải là con của mẹ tôi. Phải, tôi đã từng có suy nghĩ như vậy.
Mọi chuyện cũng dần lắng xuống. Rồi tôi quen Nhung – cô gái cùng quê, kém tôi 4 tuổi. Chúng tôi rất hợp nhau, tôi thấy mình hạnh phúc và cứ ngỡ rằng có thể được tiến tới hôn nhân để che chở cho cô ấy suốt cả cuộc đời này. Thế nhưng thật trớ trêu. Mẹ Nhung đã chủ động tìm tôi và yêu cầu chúng tôi nên dừng lại mối quan hệ này. Bà với thái độ hết sức nhẹ nhàng nhưng từng câu từng chữ như những nhát dao khắc sâu trong tâm trí tôi: “Cô xin lỗi vì không thể đồng ý cho cái Nhung nhà cô đến với cháu được. Dù cháu rất tốt, nhưng chuyện của mẹ cháu không ai là không biết. Điều này cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của gia đình cô. Hơn nữa, tình cảm con người có thể sẽ thay đổi, biết đâu sau này cháu cũng...”.
Tôi hiểu ý của mẹ Nhung, biết đâu tôi cũng sẽ giống như mẹ tôi, cũng sẽ phản bội lại con gái của bà mà đi cặp kè với người khác. Tôi không giận, không trách họ. Phải, chẳng ai muốn kết thông gia với một người tai tiếng như mẹ tôi cả. Tôi đau khổ và trút lên mẹ tôi: “Vì sai lầm của mẹ mà không ai muốn gả con gái cho con cả”. Mẹ khóc và xin lỗi vì đã khiến tôi khổ lây. Nhưng giờ đây cái quá khứ ấy làm sao có thể thay đổi được, làm sao có thể xóa nhòa được đây?
Vậy nên, là những người cha, người mẹ, sinh con, nuôi dưỡng con thôi chưa đủ mà hãy cố gắng sống tốt, làm gương cho con cái, đừng mắc phải những sai lầm để rồi không chỉ mình mà con cái mình phải chịu hậu quả lâu dài về sau.