Mỗi lần chồng sang nhà cô ta thì đều xin phép tôi, hôm ấy đưa anh đến nhà cô ta, cô ta cũng cười nói chào tôi và tôi cũng cười suốt cả quãng đường về.
Tôi và chồng kết hôn 15 năm, có với nhau 2 con nếp tẻ đủ cả. Tôi chỉ buôn bán kinh doanh nhỏ ở chợ, người ngợm lúc nào cũng sặc mùi hàng hóa, đất cát. Chồng tôi làm bảo vệ khu công nghiệp. Cuộc sống vợ chồng cũng gọi là tạm ổn cho đến khi tôi biết chồng có bồ.
Tôi gạn hỏi chồng, anh không chối, chỉ xin tôi đừng ly hôn vì các con vẫn còn nhỏ, nhất là đứa lớn đang chuẩn bị bước vào kỳ thi lên lớp 10 gam go. Kỳ thực thì tôi vẫn còn tình cảm với chồng hơn nữa cũng chẳng muốn con tôi không có bố nên tôi chấp nhận kiếp chung chồng từ đó.
Cô ta mở quán cắt tóc gội đầu trên thị trấn, tuổi cũng chỉ kém tôi một chút. Cũng đã có một cô con gái và bỏ chồng. Nhưng có lẽ do tính chất công việc của cô ta nên nhìn cô ta lúc nào cũng thơm tho, bóng bẩy. Nghĩ đến mình tôi lại thấy chạnh lòng.
Mỗi lần ở với cô ta, chồng tôi đều gọi điện xin phép và báo cắt cơm. Các con có hỏi thì tôi nói anh phải tăng ca. Hôm ấy, tôi thấy chồng cứ định nói gì rồi lại thôi. Tôi bực bội nên hỏi anh mới ấp úng nói, "mai là sinh nhật cô ấy, em cho anh mượn tạm vài trăm mua quà cho cô ấy nhé. Cô ấy là người cầu kỳ nên quà cáp cũng không thể đơn giản như em được. Mấy nữa có lương anh gửi em sau".
Tôi có chút thoáng buồn nhưng vẫn tư vấn cho chồng "để sáng mai em đi chợ sớm rồi chở anh lên huyện mua, chứ đàn ông các anh làm sao biết chọn đồ cho phụ nữ, không may lại bị bán đắt". Nghe tôi nói thế chồng vui lắm, anh vui vẻ cả tối đến tận hôm sau.
Tôi vội vã sắp xếp hàng rồi phi xe về chở chồng đi mua quà cho bồ anh ấy. Thực sự anh ấy rất tỉ mỉ chọn không như chọn đồ cho tôi. Mà nói thì nói thế chứ có bao giờ tôi được nhận một món quà đắt tiền nào từ anh đâu. Xong xuôi, tôi lại đưa anh đến chỗ cô ta.
Cô ta đon đả với khuôn mặt trang điểm kỹ, nước hoa thơm phức trong khi người tôi vẫn nặng mùi hôi chợ búa, hàng hóa. Cô ta cười nói chào tôi "số chị thật có phúc lấy được anh H. làm chồng, anh ấy chu đáo và cũng tốt tính lắm".
Chồng tôi chỉ gãi đầu gãi tai đưa quà cho cô ta, cũng không quên quay lại dặn tôi "thôi em về đi, tối nay anh không về nhé". Tôi nhìn họ đi vào trong chỉ cười trừ và cứ cười như vậy cho đến khi về tới nhà mà không biết vì sao mình lại cười như thế. Chắc có lẽ tôi không chờ nổi mấy đứa con tôi lớn thêm chút nữa rồi mới ly hôn, chúng rồi sẽ hiểu lý do bố mẹ nó xa cách thôi nhỉ...