Bây giờ nằm trên chiếc giường và đối mặt với căn bệnh ung thư, tôi mới biết hai tiếng gia đình là điều thiêng liêng như thế nào. Vậy mà ngày xưa tôi lại không biết trân trọng, có phải đây là quả báo cuối đời của tôi không?
- Phụ nữ cứ hành động như thế này thì chớ hỏi tại sao chồng cứ đi ngoại tình, cả đời không được tôn trọng
- Những tình huống phát hiện chồng ngoại tình tưởng đùa nhưng lại đúng đến 90%
Gia đình tôi đã từng rất hạnh phúc nhưng do tôi không biết trân trọng nên mọi việc mới đổ nát như thế này. Ngày còn chìm đắm trong màu hồng của cuộc tình với một em sinh viên, tôi không nghĩ mình sẽ có ngày như thế. Khi đó tôi nhìn cô nhân tình bé bỏng đang cuộn mình nằm trong vòng tay rồi tặc lưỡi “giá như vợ anh cũng được như em”. Tôi từng rất chán ngán nhìn mặt vợ. Tôi từng nghĩ ước gì có thể phủi bỏ tất cả để đến với nhân tình càng nhanh càng tốt. Sau khi sinh hai đứa con, vợ tôi dần không quan tâm đến bản thân. Cô ấy trông xấu xí và luộm thuộm khiến tôi vô cùng xấu hổ.
Nhiều lúc dẫn bạn về nhà chơi, tôi vô cùng ngại khi giới thiệu em là vợ mình. Do địa vị hiện tại nên tôi đành tìm một người “đẳng cấp” hơn để đi cùng trong những buổi tiệc. Vậy là tôi gặp Trang, cô nàng sinh viên với thân hình nóng bỏng. Cô ấy là nhân viên quán cà phê nơi tôi thường hay lui tới tụ tập bạn bè. Vài câu bông đùa, vài ánh mắt chạm nhau và rồi tôi hoàn toàn đổ gục trước sự duyên dáng cũng như khiếu hài hước của cô ấy.
Mới đầu, chúng tôi qua lại với nhau với tư cách chỉ là những người bạn. Nhưng rồi tình cảm càng ngày càng lớn khiến tôi không thể kiềm chế được bản thân mà trở thành người lấy đi thứ quý giá nhất đời con gái của Trang. Sau lần ngủ cùng nhau, tôi nói bản thân sẽ chịu trách nhiệm.
Khi chính thức xác định mối quan hệ với Trang, tôi bắt đầu tìm cách “giải quyết” người vợ của mình ở nhà. Tôi viện cho mình nhiều lý do để không về nhà trước 10 giờ đêm vì khi đó tôi còn đang say đắm bên Trang. Tôi viện cớ bận rộn tiếp đối tác nên không về ăn cơm cùng em. Bây giờ nghĩ lại, tôi thật sự cảm thấy có lỗi vì đã đối xử quá tệ bạc với vợ con.
Đến một ngày em không thể chịu đựng được sự phản bội của tôi mà chọn cách rời đi. Tôi vui lắm, vui như nhặt được vàng, vui như mình vừa mới được thăng chức. Không hiểu sao, khi đó tôi lại có suy nghĩ hèn hạ, đê tiện đến như vậy. Và rồi chúng tôi ly hôn được hơn một tháng thì tôi phát hiện mình bị ung thư. Vậy là tôi bỏ hết công việc để nhập viện điều trị.
Thời gian nằm viện là giai đoạn khủng hoảng nhất cuộc đời tôi. Tôi chưa từng nghĩ bản thân mình lại nằm một chỗ. Chưa từng nghĩ mình phải sống đến cuối đời trên chiếc giường bệnh lạnh lẽo như thế này. Khi đó tôi nghĩ cũng may mình còn có Trang, chỉ cần có cô ấy bên cạnh, tôi sẽ quên đi nỗi sợ hãi bệnh tật. Nhưng tôi đã lầm, thời gian đó, Trang thường tỏ ra cáu gắt, thậm chí còn chỉ trích tôi vô dụng.
Lần đó, Trang cầu xin tôi hãy buông tha cho cô ấy. Cô ấy nói bản thân còn trẻ, không thể vướng vào một người bệnh tật sắp chết như tôi. Những lời của Trang như ngàn mũi dao cứa vào tim tôi đau đến mức chẳng còn muốn sống nữa. Và rồi tôi nhớ đến người vợ ngày xưa của mình, em chưa từng than phiền việc tôi vứt đồ lung tung. Chưa bao giờ mắng tôi vô dụng dù có khoảng thời gian tôi chỉ ở nhà và sống bám vợ. Cô ấy chưa từng xem tôi là gánh nặng và chưa từng bỏ rơi tôi khi tôi mệt mỏi, khó khăn. Vậy mà chính tôi đã rời bỏ và khiến em phải tổn thương nhiều đến vậy. Bây giờ nằm đây, tôi mới thấm thía hai tiếng gia đình thiêng liêng đến dường nào.