Hôm nay, tôi lại bị chồng đánh. Chồng cầm ngay cái chổi tôi dựng trước nhà, trở cán và đập liên tiếp lên người tôi. Như giọt nước tràn ly, không chịu nổi nữa, tôi dằn lấy cái chổi, chỉ vào mặt anh mà gào lên: “Anh không được đánh tôi nữa..."
- Phụ nữ nên tránh xa kiểu đàn ông đã có người yêu còn dự bị thêm vài mối tình
- Phụ nữ muốn hạnh phúc thì đừng sống quá cầu toàn
Cuộc đời của tôi từ khi lấy chồng chỉ gói gọn trong hai từ: Nước mắt. Nằm bên chồng mà nước mắt cứ ào ào chảy, nhiều đêm cắn răng để không bật lên nức nở. Tôi thấy hối hận, thấy ngu si khi cãi lời ba mẹ, vứt bỏ hết đi theo anh.
Ngày ấy, tôi kiêu hãnh với tình yêu của mình. Bất chấp ba mẹ khuyên ngăn khi thấy tính tình anh nóng nảy, cộc cằn lại hay nhậu nhẹt, tôi nói đâu có ai hoàn hảo, cưới về tôi sẽ khuyên nhủ anh dần dần. Tôi cưới, niềm vui hình như chỉ gọn trong vài ngày đầu. Khác với việc chiều chuộng như hồi yêu nhau, về sống chung một nhà anh bộc lộ tính cách gia trưởng, mọi việc bắt tôi nghe theo. Anh thường xuyên nhậu nhẹt, nổi nóng và giọt nước mắt đầu tiên rơi chỉ vài ngày sau cưới, anh tát tôi chỉ vì nấu cơm muộn.
Sau cái tát đó, tôi thường xuyên bị đánh vô cớ. Tùy tâm trạng của anh với công việc, nếu suôn sẻ anh sẽ vui vẻ với vợ, nếu trục trặc về nhà cái gì cũng gai mắt, quạu quọ. Tôi phản ứng lại sẽ bị ăn tát. Công việc anh chịu rất nhiều áp lực, nhưng càng áp lực anh càng đánh vợ như cách để giải tỏa tâm trạng mình. Đi làm về mệt, vợ chưa kịp nấu cơm là cằn nhằn. Cơm dọn lên, anh cũng lấy chuyện tôi nấu cơm trễ mà nói suốt bữa ăn. Có lần, gần như bị cho thôi việc, anh đi uống rượu. Sẵn có hơi men trong người, anh về đánh tôi, bảo vì tôi mà cuộc đời anh mới chán nản như thế. Càng về sau mật độ bị đánh của tôi ngày càng nhiều, không chỉ tát, anh đạp, anh đá vào người tôi như trái bóng.
Không thể diễn tả được nỗi khổ tâm của tôi khi có chồng vũ phu. Tôi đi làm với đầy vết trầy xước trên mặt. Ai hỏi, tôi cũng chỉ biết nói mình té ngã. Không thể nói cho cha mẹ nghe, càng không có ai để tâm sự tôi càng ngày sống u uất, buồn tủi. Nằm bên chồng mà lúc nào cũng nghe nghẹn đắng.
Trước khi lấy chồng tôi cũng đã từng nghĩ về cuộc sống sau khi kết hôn của mình với đầy hạnh phúc. Vợ chồng sống vui vẻ, cùng nhau san sẻ những vui buồn trong cuộc sống. Tôi không mong một cuộc sống quá sang giàu, chỉ cần hai vợ chồng luôn thương yêu, dựa vào nhau mà sống. Nhưng từ khi bước chân về nhà chồng, tôi chỉ nhận được toàn là nước mắt. Tôi tự thấy mình quá vội vàng khi yêu anh mà không nhận thấy bản chất con người vũ phu của anh.
Tôi muốn sống một cuộc đời khác. Một cuộc đời không muộn phiền. Buổi tối đặt lưng xuống giường có thể thanh thản mà ngủ. Tôi muốn được sống như thời còn con gái, chẳng phải gánh trên vai quá nhiều trách nhiệm, bị hành hạ cả về tinh thần lẫn thể xác. Tôi muốn thoát ra khỏi cái lồng chật chội đang kìm hãm và giết chết tôi mỗi ngày.
Hôm nay, tôi lại bị chồng đánh. Chồng cầm ngay cái chổi tôi dựng trước nhà, trở cán và đập liên tiếp lên người tôi. Như giọt nước tràn ly, không chịu nổi nữa, tôi dằn lấy cái chổi, chỉ vào mặt anh mà gào lên: “Anh không được đánh tôi nữa. Bao lâu nay tôi cam chịu cũng bởi mong một ngày anh thay đổi. Đến hôm nay tôi biết không thể thay đổi được con người của anh. Từ hôm nay tôi không còn là vợ anh nữa. Tôi sẽ viết đơn ly hôn…”. Chồng nghe tôi nói, anh ta cười to: “Mày lại dọa tao à. Có thách mày cũng không dám bỏ chồng”.
Tôi gom đồ và rời đi trong ánh mắt sững sờ của anh ta. Đến lúc đó, anh ta mới biết là tôi không đùa. Tôi muốn sống một cuộc sống bình yên hơn. Để làm được điều đó, không còn cách nào khác là tôi phải rời khỏi người đàn ông vũ phu này.