Nhiều người phụ nữ nghĩ rằng hôn nhân là một cánh cửa mà khi bước vào đó rồi không còn đường để quay đầu. Mười người kết hôn thử hỏi mấy người được trọn vẹn? Hôn nhân cũng là một giai đoạn, một bước ngoặc của cuộc đời: Khổ sở quá thì chọn ngả khác để đi.
- Tâm sự người thứ ba: Biết đó là chồng của bạn, tôi vẫn cố giành giật
- Đàn ông tìm những điều lớn lao, đàn bà cầu những điều nhỏ bé
Phụ nữ xưa nay vẫn lấy gia đình, chồng con là cái gốc hạnh phúc của đời mình. Nguyên nhân chính cho mọi sự đau khổ, dằn vặt trong cuộc đời người phụ nữ chính là chăm lo, hi sinh cho chồng con quá nhiều. Sống vì người khác đến quên cả bản thân nhưng nhận lại đôi khi chỉ toàn là đắng chát.
Ngày tôi dìu chị vào phiên toàn ly hôn, chị gầy rộc, người như mất đi sức sống. Phiên tòa này chị đã chuẩn bị tâm lí, cũng tự biết rằng không còn cách nào khác để lựa chọn nhưng chị vẫn đau. Chồng chị trơ trẽn và tàn nhẫn đến mức dắt theo ả nhân tình, mặt vênh váo. Phiên tòa diễn ra nhanh chóng, sau khi kết thúc chị ngồi xuống ghế thẫn thờ. Chồng mừng rỡ như vừa thoát khỏi nhà tù, nhanh chóng ôm eo nhân tình bước ra.
Lấy chồng, sinh con chị lấy gia đình làm lẽ sống cho mình. Chị nghỉ việc, làm một bà nội trợ đảm đang. Khi chị biết chồng phản bội, vì quá đau đớn chị đã lấy dao rạch nát tay mình. Chị nằm viện cấp cứu nhưng anh ta thậm chí còn không đến thăm. Không biết hối lỗi, anh ta còn công khai ôm ấp nhân tình ngay trong quán nước. Anh ta chê chị là bà già xấu xí, một người nhàm chán chỉ biết cắm mặt vào bếp núc. Không còn con đường nào khác để đi, chị viết đơn ly hôn. Chị bảo với tôi: “Chị thất bại thật rồi”.
Rồi tôi tiễn chị đi vào một ngày mưa mịt mờ. Chị về quê, đem con về ngoại. Chị bảo chỉ có về quê chị mới thấy nguôi ngoai nỗi đau này. Khi xe lăn bánh, tôi vẫn thấy chị gương mặt đờ đẫn, nhìn xa xăm ra tấm gương mờ đục. Tôi thương chị nhưng cũng chẳng giúp được gì nhiều. Rồi chúng tôi bặt tin nhau. Dễ có đến năm năm tôi không có tin tức gì về chị.
Rồi một hôm, tôi nhận được điện thoại của chị. Tôi mừng đến rơi nước mắt. Chị mời tôi về quê chơi. Năm năm qua đi, chị khác xưa rất nhiều. Nỗi u uất ngày nào đã thay thế bằng nụ cười. Chị cười vui vẻ, dắt tôi đi tham quan cơ ngơi. Chị về quê, vốn có ít kinh nghiệm trồng trọt chị đầu tư một hệ thống rau sạch hiện đại. Giờ chị đã là bà chủ, tậu được xe, xây được nhà lầu.
Chị bảo: “Nếu không có việc ly hôn thì có lẽ mãi mãi cuộc đời chị cũng chỉ quẩn quanh bên bếp núc, làm một người đàn bà nhàm chán bị chồng chê bai, khinh rẻ. Hồi đó chị nghĩ việc ly hôn là nỗi đau, là chấm dứt cuộc sống mình nhưng nhờ nó chị mới rẽ sang hướng khác và có được cơ ngơi như hôm nay. Chị thấy vui và thanh thản”.
Chị còn kể, chồng cũ đã tìm đến tận quê, van xin chị tha thứ sau khi bị ả nhân tình vét hết tiền. Anh ta bảo nhớ con, thấy có lỗi với chị. Với người đàn ông đó, chị đã chai sạn cảm xúc rồi. Một lần tổn thương đã quá đủ với chị. Giờ chồng cũ cũng như người dưng, lòng chị đã buông bỏ, không oán giận cũng như than trách ai nữa.
Tôi mừng cho chị. Ngày ấy, tôi tưởng chị đã không gượng dậy nổi sau cú sốc hôn nhân. Nhìn chị, tôi nhận ra rằng hôn nhân cũng đơn giản chỉ là một con đường ở đời. Thất bại với hôn nhân, đàn bà còn muôn vạn ngã rẽ khác để đi.