Tình cờ thế nào lại gặp sếp của thằng bé ở quán cafe. Lúc nhìn thấy ông ta tôi đã ngờ ngợ như có quen biết, đến khi chính ông ta bật thốt lên tên mình thì tôi mới ngớ người. Hóa ra chúng tôi là bạn học cùng cấp 3!
- Lỡ miệng nói vợ một tiếng “ngu”, tôi không ngờ cô ấy lại trả thù tôi một cách triệt để đến thế!
- Cứ nghĩ chị dâu sẽ ăn sung mặc sướng khi chồng kiếm ra tiền tỷ, đêm ấy thấy chị ngủ dưới chân giường, em mới biết sự thật kinh hoàng
Ngày đó, tôi có bầu khi đang học năm thứ 2 Đại học, để rồi phải bảo lưu việc học để về lấy chồng, sinh con. Tình yêu trẻ dại, điều kiện kinh tế khó khăn, chồng cũng là sinh viên vẫn mải chơi vô cùng. Kết cục như đã định, sau 4 năm tôi với anh ta đường ai nấy đi. Thời điểm ấy, tôi 24 tuổi còn con trai mới lên 3.
Chán ngán hôn nhân, tôi ở vậy cả 20 năm nay nuôi con trai khôn lớn. Năm ngoái thằng bé tốt nghiệp Đại học, ra trường đi làm. Nhìn con trưởng thành nên người, tôi mừng đến phát khóc. Nhưng mới đi làm sao đã thuận lợi ngay được, nhất là nhà chúng tôi không có quan hệ, điều kiện cũng tầm thường. Lắm lúc thấy con âu sầu, bế tắc vì công việc, tôi thương con lắm.
Tuần trước, tôi và con trai ra ngoài chơi. Tình cờ thế nào lại gặp sếp của thằng bé ở quán cafe. Lúc nhìn thấy ông ta tôi đã ngờ ngợ như có quen biết, đến khi chính ông ta bật thốt lên tên mình thì tôi mới ngớ người. Hóa ra chúng tôi là bạn học cùng cấp 3!
Chúng tôi hỏi han vu vơ vài câu rồi tạm biệt nhau. Nhác thấy ông ta đang ngồi cùng một cô gái trẻ khá thân mật, tôi hỏi thăm thì con trai nói ông ta đã ly hôn. Chính xác hơn là bà vợ không chịu nổi thói trăng hoa của chồng nên "bỏ của chạy lấy người".
Cứ tưởng chuyện chỉ đến thế, không ngờ mấy hôm sau con trai về nhà đột ngột thủ thỉ với tôi một chuyện. Nó nói, ông sếp của nó mới gọi vào nói chuyện rất thân mật. Ông ta kể hồi cấp 3 có thầm thương trộm nhớ 1 người (và người đó là tôi) mà ngại bản thân chẳng bằng ai nên không dám bày tỏ. Hôm vừa rồi gặp lại, ông ta nhận ta bản thân vẫn còn tình cảm với tôi. Lại biết hoàn cảnh của mẹ con tôi nên nhờ thằng bé chuyển lời rằng muốn che chở cho chúng tôi.
"Mẹ ơi, có người bố dượng như thế thì sự nghiệp của con cứ gọi là lên như diều gặp gió cho mà xem. Mẹ cũng có chỗ dựa vững chắc để an hưởng tuổi già!", con trai tôi cười vui vẻ. Tôi sững sờ, trong lòng hoảng loạn cùng cực. Nó có nhớ vợ ông ta vì sao phải ly hôn không? Ông ta muốn qua lại với tôi hẳn chỉ để thỏa mãn mong muốn chưa thực hiện được ở tuổi thiếu niên, chứ giờ vây quanh ông ta thiếu gì mấy cô gái trẻ đẹp. Tôi vẫn chưa quên cảnh tượng mình chứng kiến ở quán cafe đâu.
Thằng bé thì cứ khuyên tôi hãy nghĩ lại, ông ấy giờ cũng già rồi chắc hẳn muốn có gia đình ổn định thôi chứ còn chơi bời gì nữa. Tôi kiên quyết từ chối thì con trai quay sang giận tôi, bảo tôi không nghĩ cho nó, trách tôi lo xa quá đáng.
Tôi chỉ có mỗi mình thằng bé, nếu giúp được gì tôi chắc chắn sẽ giúp. Nhưng bảo tôi qua lại với gã đàn ông kia thì chẳng biết có chỗ dựa hay chính tôi lại phải rước về khổ đau? Tôi phải làm gì đây, xin bạn đọc cho tôi lời khuyên.
(Xin giấu tên)