Cũng chỉ là đi vắng vài bữa thôi, mà lo toan xối xả, nơm nớp như thể mình đang có lỗi thế này?
Chị hào hứng khoe với Hạnh Dung, rằng giữa tháng này chị có chuyến đi chơi cùng cơ quan. Rồi chị cười, thú nhận là sẽ khá bận rộn để chuẩn bị cho mấy ngày vắng nhà sắp tới.
Không nói ra, nhưng có thể dễ hình dung cảnh chị tất tả đi siêu thị, mua trữ từ mì gói cho tới bánh gạo, dầu ăn, mắm muối, thịt cá, rau củ, đậu hũ, bò viên các kiểu. Thời buổi này đâu hiếm gì thức ăn, nhưng đấy là cách để chị yên tâm hơn, trước khi ra khỏi nhà.
Chưa hết. Những lời hứa hẹn to nhỏ với chồng con cũng được chị cấp tập thực hiện. Mấy hôm trước giờ G, chị sẽ luôn tranh thủ về sớm, dọn dẹp sắp xếp dặn dò. Kiểm tra tập vở cho con, chở chúng đi ăn ngoài, thậm chí cả… “trả bài” cho chồng đầy đủ nhất có thể. Nhà có người giúp việc, và chị căn dặn họ từng li từng tí, tựa hồ như chỉ cần thiếu chị là mọi thứ sẽ ngay lập tức tanh bành hết vậy!
Chị đi taxi ra sân bay, ngay trên xe đã vội gọi về dặn chồng nhớ cho con ngủ sớm, nhớ chỉnh lại nhiệt độ máy lạnh kẻo con bệnh, nhớ nhắc đứa con gái lớn đừng quên uống thuốc tăng trưởng chiều cao… Chị ngồi lên máy bay thì vội cập nhật các thứ xung quanh, vừa tới nơi mở điện thoại lên đã nhắn tin báo cáo tình hình. Mấy hôm vắng nhà chị luôn thấp thỏm, chẳng biết giờ này có ai đón đứa nhỏ tan học chưa, con bé lớn bữa nay có mang theo nón lúc ra đường.
Buổi tối đầu tiên ở khách sạn, chị than “nhớ con, nhớ nhà”. Rồi đều đặn thực hiện cuộc gọi truyền hình về cho cái tổ cúc cu của mình, mình chị chiếm sóng với vô số lời nhắc nhở. Người như chị thuộc dạng cá biệt, thích ôm đồm ư? Thử nhìn quanh xem, các chị em chung đoàn chẳng phải đều cùng một thao tác, một thái độ như thế sao…
Dưng không chị nhớ mấy lần chồng đi du lịch một mình. Cứ tới tận giờ khởi hành là xách va-li lên mà đi. Mọi thứ chị chuẩn bị sẵn hết, chuyện ở nhà đã có chị bao sân. Và chồng chị, nhiều lắm là dăm ba lần liên lạc cho đúng thủ tục, rồi thôi. Chị không trách giận gì cả, chỉ đơn giản là hãy để cho chồng có chút thời gian thư giãn nghỉ ngơi, vợ con chớ nên làm phiền. Rồi cũng tự nhiên như thế, chị nghĩ thêm: vậy cớ sao đàn bà mình phải khổ sở dữ vầy nè? Cũng chỉ là đi vắng vài bữa thôi, mà lo toan xối xả, nơm nớp như thể mình đang có lỗi thế này?
May quá, cuối cùng thì chị cũng hiểu ra, là đôi khi đàn bà chúng ta đang tự mình chuốc khổ. Bằng những thói quen khó bỏ, bằng mấy quan niệm lỗi thời, bằng các kiểu bạc đãi bản thân. Ví như, khi chị chụp ảnh đôi giày thương hiệu vừa phải đang giảm giá cùng nỗi băn khoăn là, mình có nên bỏ ra một khoản tương đối xa xỉ cho bản thân chăng? Rồi cuối cùng, chị cũng “chốt hạ” bằng việc mua nó, như một cách tự thưởng cho mình sau bao nhiêu vất vả tiết kiệm hằng ngày.
Mẫu đàn bà như chị, Hạnh Dung cam đoan đây đó vẫn còn nhiều lắm. Không hẳn bởi hoàn cảnh khắc nghiệt, chồng khó tính hoặc ky bo, con cái nheo nhóc, kinh tế eo hẹp... mà vì đàn bà chúng ta cứ mãi loay hoay tự trói mình trong vô số những ràng buộc. Chớ hô hào hay kỳ vọng có ai đấy sẽ giúp chị em mình chạm tay vào những khái niệm như bình đẳng, ung dung tự tại, biết yêu chiều bản thân… Mà chỉ chính phụ nữ chúng ta tự giải thoát mình bằng một câu hỏi: hà cớ gì ta cứ mãi “mua” khổ?
Hãy dành cho mình những điều đẹp đẽ thư thả thơm tho và nâng niu nhất. Ta không biết yêu mình thì sao có thể bắt ai khác yêu ta, đúng không nào?