Tôi bắt đầu sợ tết, sợ không biết đối diện với cô đơn, buồn bã trong lòng mình thế nào.
Nếu như những ngày gần tết, người người nhà nhà háo hức gặp gỡ sum vầy sau bao ngày xa cách, thì tôi lại phải ngồi gặm nhấm nỗi cô đơn. Buổi ngày đôi khi còn cười gượng được, nhưng đêm đến thì chẳng thể nào ngừng rơi nước mắt. Tôi nhớ lắm hơi ấm của người đàn ông nằm bên, nhớ tha thiết câu nói của mẹ cha như ngày xưa… mà nay khi muốn gặp họ, tôi chỉ còn biết cách thắp một nén nhang để những kỷ niệm về họ lại hiện về thấp thoáng trong tim.
Cha tôi mất cách đây 5 năm. Một năm sau đó như thể vì quá đau buồn và không thể chịu đựng được cuộc sống vắng hơi người bạn đời mà mẹ tôi cũng đi theo cha. Tôi bơ vơ không lối về. Nhưng ông trời vẫn chẳng thể thôi thử thách tôi ở đó, khi 3 năm sau, chỗ dựa duy nhất còn lại của tôi là người chồng cũng bị cướp đi mất. Anh mất đột ngột sau một tai nạn trên đường đi công tác về. Tưởng chỉ xa cách vài ngày cuối cùng lại hóa ra mãi mãi. Tôi nhớ mình đã gào khóc như điên dại, đã được đưa đi cấp cứu mấy lần vì không chịu đựng nổi nỗi đau.
Nhưng rồi đứa con gái 6 tuổi khi đó cứ ôm miết lấy tôi, nó cũng khóc và chẳng chịu ăn uống, học hành gì, khiến tôi buộc phải tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng. Tôi thương con, thương mình đến thắt ruột gan. Tôi lao vào làm việc quần quật quên ngày quên đêm, gần như tuyệt giao với bạn bè và thế giới bên ngoài. Tối về đến nhà, tôi vứt điện thoại vào một góc và chỉ muốn ở bên cạnh cùng con học bài, tỉ mẩn những trò vẽ tranh, khâu vá, tô tượng mà con thích. Con bé dường như cũng biết ý, chẳng bao giờ nhắc đến bố trước mặt mẹ nữa sau vài lần thấy mẹ bất giác thẫn thờ người rồi rơi nước mắt.
Những cái tết trước đây, cả nhà ba người chúng tôi sẽ cùng nhau sắm sửa, tha lôi nhau đi khắp các chợ hoa, vàng mã, ngắm nghía phố phường nhộn nhịp hoặc chui vào một quán sách nào đó miệt mài chọn thứ mà mình yêu thích. Chúng tôi thảnh thơi nghỉ làm, nghỉ học chỉ dành thời gian cho gia đình. Không khí cùng nhau dọn dẹp, hai bố con sắp xếp lại giá sách, mẹ sắp xếp lại tủ đồ, rồi cùng nhau lau sạch từng song sửa sổ, góc bàn ghế, vừa làm vừa ríu rít chuyện trò thật vui biết bao nhiêu.
Nhưng rồi hai cái tết gần đây, mẹ con tôi bỗng thành bơ vơ, lặng lẽ quanh ra quẩn vào bên nhau vậy thôi. Giờ phút giao thừa cũng chỉ mình tôi trải qua vì con gái nhỏ đi ngủ sớm. Tôi ngồi một mình thắp nhang cho anh. Vì không nỡ để anh ở lại một mình ở thành phố hiu quạnh nên tôi không về quê sớm nữa. Bàn thờ bố mẹ ở quê vốn đã luôn có anh trai tôi lo chu toàn, nên tôi chỉ thường ghé về trước tết rồi chiều 30 lại tất tả về đây với anh dù cho âm dương cách biệt.
Tôi bắt đầu sợ tết. Nếu như người ta sợ cảnh phải tất bật ngược xuôi, mệt nhọc bày biện cỗ bàn, thì riêng tôi chỉ sợ không biết đối diện với cô đơn, buồn bã trong lòng mình thế nào. Những ngày cùng nhau sum vầy đón tết, cùng háo hức tân trang lại nhà cửa, cùng lên kế hoạch cho năm mới, cùng ngồi kiểm điểm lại cái được và chưa được của nhau rồi cười phá lên… những điều bình dị như thế nhưng với mẹ con tôi quả là giấc mộng xa vời khó với.
Thế nên nếu ai đang có gia đình đủ đầy, đang có mẹ cha, xin hãy sống thật trọn vẹn bên nhau. Bởi số phận chẳng nói được điều gì, chi bằng cứ trân trọng hiện tại hết mức để đừng bao giờ phải nói lời giá như. Còn tôi, không dám mong gì hơn là có thể vượt qua được nỗi buồn quá lớn trong lòng, có thể tìm lại được sự cân bằng để chăm lo tốt cho con gái. Tôi không muốn con cuối cùng lại là nạn nhân của sự buồn thảm trong lòng tôi. Con mất bố rồi, thì không thể mất mẹ được nữa. Tôi chỉ cho phép mình được cô đơn, chống chếnh nốt tết này rồi thôi!