Biết rằng làm mẹ đơn thân chưa bao giờ đơn giản, nhưng có cần thiết với miệng lưỡi bỡn cợt của người đời, phải dúi thêm cho tôi một cú ngay cả khi tôi mới vừa bình tâm đứng dậy?
- Mẹ đơn thân: Khóc rồi lại cười với con thôi mà...
- Thư của mẹ đơn thân: Gửi con của mẹ một ngày lớn lên...
Tôi hiện làm mẹ đơn thân và song hành cùng con gái nhỏ tròn bốn tuổi. Thời điểm tôi chấp nhận thực tế và xác định nuôi con một mình cách đây năm năm, khi tôi mới tốt nghiệp ra trường và đang bỡ ngỡ trước bao biến động của cuộc sống.
Mối tình dền dứ của tôi và Kiên trong suốt bốn năm đại học, cứ ngỡ kết thúc bằng một đám cưới trong mơ với sự chúc phúc của hai bên bố mẹ và họ hàng. Thế nhưng chỉ mới về đầu quân cho một công ty xây dựng được vài tháng, Kiên đã để cho mộng phù du chiến thắng và điềm nhiên chia tay tôi để đến với con gái sếp. Cô này cũng là đồng nghiệp làm cùng công ty anh.
Khi phát hiện ra sự thật, tôi đã quỵ ngã và ốm mất một tháng ròng. Đến khi gượng đứng dậy được và chấp nhận buông tay để anh ra đi thì trớ trêu thay, tôi hay tin trong mình đang mang giọt máu của người yêu bốn năm.
Vì tự trọng nên tôi không chạy theo để đòi anh phải có trách nhiệm, cũng không đủ nhẫn tâm để bỏ con. Và người trong cuộc bước vào tâm thế làm mẹ đơn thân bất đắc dĩ.
Bố mẹ tôi thuộc tuýp phụ huynh khá cổ hủ. Thế nhưng trước thực tế éo le mà con gái đối diện, các cụ cũng đã ngồi với nhau, nghiêm túc nhìn nhận vấn đề và chấp thuận song hành cùng tôi vượt qua lời đàm tiếu của thiên hạ. Mong muốn và mục tiêu cuối cùng của người thân trong gia đình là hỗ trợ nuôi dưỡng con gái của tôi phát triển bình yên như những đứa trẻ có đủ cha mẹ khác.
Có được sự hậu thuẫn từ bố mẹ, tôi đã không còn quá chống chếnh khi mới ra đời đã lâm vào cảnh làm mẹ đơn thân. Hơn nữa, ở cái thành phố sôi động này, có biết bao nhiêu cô gái lâm vào tình trạng như tôi. Họ vẫn vươn lên kiêu hãnh mạnh mẽ và làm chủ cuộc sống, thậm chí an yên với tình trạng của bản thân.
Mọi chuyện chỉ thực sự bắt đầu khi tôi chính thức được nhận về làm cho khối phòng ban một trường cao đẳng thực hành. Vì tính chất ngành nghề nên đồng nghiệp của tôi đa số là nam giới. Trên bục giảng họ nghiêm túc đạo mạo bao nhiêu thì khi trở về văn phòng, họ thả lỏng và để cho sự vô tâm, cợt nhả tôi lấn át bấy nhiêu. Đầu tiên là sếp trưởng nơi tôi trực tiếp làm việc.
Năm nay đã lên chức ông nội nhưng sếp lại nổi tiếng "dê cụ" và hay thả thính các chị em trẻ tuổi dưới quyền khác. Thấy mối bận tâm của tôi chỉ xoay quanh cô con gái nhỏ và công việc, sếp biết đấy là hoàn cảnh lý tưởng để buông lời bỡn cợt bông đùa.
Có lần cả văn phòng đi nhậu buổi trưa, sếp ngồi cạnh ngả ngớn và đưa tay lên vuốt vai tôi cười hề hề. Tôi khẳng khái và không ngại nghiêm mặt "chỉnh" lại sếp: "Xin anh giữ nghiêm túc". Sếp già hấp háy con mắt, nhìn tôi cười cười: "Như em thì có gì phải giữ mà nuối tiếc".
Cả buổi hôm đó, tôi quay về văn phòng mà không có tâm trí để làm việc. Biết rằng làm mẹ đơn thân chưa bao giờ đơn giản, nhưng có cần thiết với miệng lưỡi bỡn cợt của người đời, phải dúi thêm cho tôi một cú ngay cả khi tôi mới vừa bình tâm đứng dậy?
Rồi những đồng nghiệp nam khác, cũng có kẻ thừa nước đục thả câu, thi thoảng ném sang cho tôi những cái nháy mắt đầy ẩn ý: "Nếu đêm hôm mà hai mẹ con có chuyện cứ ới anh một tiếng là anh chạy xe qua ngay. Vợ anh về quê hai tháng nữa mới lên. Con gái gửi bên nội rồi nên nhiều lúc anh buồn chẳng biết làm gì".
Tôi như điếc không nghe những lời buông tuồng ấy, nhưng khi đêm về ôm con nước mắt chực trào ra. Nếu tôi làm mẹ đơn thân nhưng lẳng lơ, mắt xéo đưa tình với cánh đàn ông thì họ bông đùa lại tôi đã đành. Còn đây tôi xác định nghiêm túc và chừng mực trong tất cả các mối quan hệ, lại khá nhạy cảm với hoàn cảnh của mình nên kiệm lời và chỉ tập trung vào hiệu quả công việc. Chừng ấy điều không khiến bản thân được yên ổn để người trong cuộc sống an vui và tập trung lo cho con cái hay sao?
Nhiều lúc không phải vì cảm giác cô độc, chỉ vì muốn thoát khỏi tình trạng đơn thân, tránh bị cánh đàn ông thiếu nghiêm túc thả thính, tôi tính kiếm một người phù hợp để ghép đôi vào cho xong. Nhưng suy đi tính lại, rốt cuộc tôi đang sống cho mình hay chạy theo để làm đẹp lòng thiên hạ?
Nếu bản thân chưa sẵn sàng, hà cớ gì vì lời xúc xiểm của những kẻ thiếu tư cách mà tôi phải nhắm mắt làm đại cho xong. Tốt hơn hết, tôi nên trang bị thêm cho mình những kỹ năng của người "không biết không nghe không thấy" để tìm lại sự an yên cho tâm hồn mình.