Khi đàn bà vô tâm thì trong lòng đã muốn buông xuôi cuộc hôn nhân này. Với họ, người chồng đã chẳng còn giá trị gì trong cuộc sống của mình nữa.
- Tại sao đàn bà hư lại dễ có hạnh phúc hơn đàn bà ngoan?
- Đàn bà ngoại tình, lỗi một phần là ở đàn ông
Có một sự thật rằng đàn bà vô tâm lại là những người đã từng sống hết lòng, dốc tâm dốc sức cho gia đình của mình. Họ cũng từng rất cố gắng để vun vén, chu toàn cho mái ấm. Nhưng đến một ngày, họ chẳng còn thiết tha gì nữa. Họ trở nên bất cần, buông xuôi, mặc kệ người chồng muốn sống sao cũng được. Điều gì đã biến họ thành những người như thế?
Một bữa, chị đồng nghiệp nhắn tin bảo muốn qua nhà tôi ngủ lại, 2 đứa con chị đã gửi về nhà mẹ đẻ rồi. Tôi sống một mình nên chuyện đó cũng đơn giản nhưng tại sao chị lại không ngủ ở nhà? Thấy tôi thắc mắc, chị bảo rằng: "Ở trong căn nhà lạnh lẽo, trống rỗng đó chị thấy cô đơn quá. Muốn có người tâm sự cho đỡ buồn”. Tôi hỏi chồng chị đâu? Chị cười chua chát: “Đi nhậu, đi chơi hay đi đâu chị chẳng biết. Chuyện anh ta đi thâu đêm suốt sáng là chuyện như cơm bữa ấy mà”.
Chị bảo rằng chị đã từng khóc ướt gối, khổ tâm vô cùng khi có một người chồng vô tâm đến như vậy. Đằng sau cái vẻ yên ấm là một gia đình rệu rã, chán chường. Chồng chị mê nhậu, mê ăn chơi. Một tuần 7 ngày, sau giờ làm anh đi nhậu hết 7 buổi. Anh nhiều khi chẳng biết con học lớp nào trường nào, chẳng biết hôm nay con sốt phải đi khám. Chẳng biết vợ bị ngã xe, trầy xước khắp người. Anh chỉ nghĩ rằng mỗi tháng đi làm, đưa vợ một số tiền đã thấy mình vĩ đại lắm. Không những không hiểu, anh còn gào lên với chị: “Sao cứ phải lải nhải hoài như vậy. Cô muốn tôi đi ngoại tình, bồ bịch thì mới thấy vui sao?”.
Chị nghe chết lặng. Rõ ràng, anh chẳng nhận thấy cái sai của mình. Chẳng hề biết rằng mình đã sống quá vô tâm, ích kỉ với vợ con. Anh chỉ thấy những yêu cầu, những giọt nước mắt của vợ là vô lí. Anh thấy chị chỉ là một người vợ tham lam, không biết đủ. Đến vài năm như vậy, chị nhận ra, chẳng thể thay đổi được người đàn ông này. Từ đó, chị không khóc nữa, không càu nhàu, than vãn.
Chị trở thành một người đàn bà vô tâm trong căn nhà mình. Chồng đi ăn nhậu, nửa đêm về say xỉn hay thậm chí đi qua đêm chị cũng không bao giờ lên tiếng. Chị sống trong sự im lặng bất cần, vui buồn trong công việc cũng không còn tâm sự. Cái bàn hư, cái ống nước hỏng chị tự sửa. Có chuyện lớn nhỏ gì xảy ra, con đau ốm chị một mình chăm sóc mà cũng chẳng cần nói với chồng. Bởi chị biết, có nói thì chồng cũng chẳng quan tâm. Thậm chí tiền lương của chồng chị cũng không đòi. Bổn phận và trách nhiệm duy nhất với anh là những đồng lương nuôi con chị cũng chẳng còn muốn lấy.
Khi làm vợ, làm mẹ, chẳng có người đàn bà nào muốn sống như vậy cả. Nhưng hết lòng hết sức, sống cạn kiệt lòng mình mà chỉ nhận được sự thờ ơ, vô tình của chồng thì cố gắng để làm gì? Đàn bà vô tâm, trong lòng đã muốn buông xuôi cuộc hôn nhân này. Với họ, người chồng đã chẳng còn giá trị gì trong cuộc sống của họ nữa. Chị chọn sống như vậy vì chị đã nghĩ đến lá đơn hy hôn rồi!