Có nhiều phụ nữ chìm đắm trong hôn nhân như kẻ say, quàng phải bụi rậm nhưng vẫn nghĩ đó là chiếc nệm êm ả mà vùi mình vào, để rồi đau khổ, đổ vỡ.
- Đàn bà lấy chồng: Định kiến ‘chồng chúa vợ tôi’ còn đè nặng trên đôi vai
- Đàn bà càng chiều chồng, đàn ông càng muốn ngoại tình, vì đâu nên nỗi?
Chị lấy anh khi còn ở độ tuổi chưa đủ chín chắn để nhìn nhận hôn nhân là như thế nào. Khi đó, chị cứ tưởng hôn nhân đơn giản là hai người yêu nhau chính thức trở thành vợ chồng rồi sẽ yêu nhau lâu dài hơn. Để rồi anh lăng nhăng, chị dùng tình yêu của mình để níu kéo hết lần này đến lần khác.
Nào là quỵ lụy, van xin mong anh hồi tâm chuyển ý. Chị nghĩ anh chỉ say nắng nhất thời rồi sẽ quay về bên vợ con. Tha thứ được cứ tha thứ, chị không muốn làm rạn nứt cuộc sống hôn nhân của mình. Trong cuộc hôn nhân này, chị như người bị chuốc say, đầu óc mụ mị và trống rỗng không còn tìm được phương hướng nữa.
Những ngày anh vui, không khí trong nhà rất thoải mái, vợ chồng con cái cùng nhau ăn bữa cơm, nói chuyện vui vẻ. Còn khi anh có điều gì bực dọc trong người, y như rằng ngày đó chị và con không nuốt nổi cơm, không khí trong nhà cũng nặng trĩu. Nói chung, từ ngày cưới nhau đến giờ, chị sống đều nhờ vào thái độ và biểu cảm của anh. Bởi thương anh, chị không dám làm điều gì phật lòng, chiều chuộng anh nhất có thể. Chị dốc bao nhiêu tâm huyết và lòng tin đặt nơi anh để rồi tan vỡ không còn sót lại chút gì.
Cứ tưởng anh chỉ say nắng nhất thời, nào ngờ anh mang hết tiền trong nhà cho nhân tình. Nào sắm xe, quần áo, nhiều thứ đắt đỏ khác. Những lần đó, anh đều nói là công ty có vấn đề nên lương nhân viên giảm. Nào ngờ anh lại giấu giếm vợ con có quỹ đen riêng, cung phụng cho nhân tình bé nhỏ. Vậy mà chị còn mù quáng, nghĩ công việc anh vất vả nên thời gian đó tiêu xài hết sức tiết kiệm, không mua sắm gì nhiều cho mình và con. Học phí của con, chị cũng tự kiếm công việc trang trải, sợ ảnh hưởng đến chồng.
Do làm việc quá nhiều, chị bị kiệt sức, kiểm tra tổng quát thì bác sĩ chẩn đoán chị có bướu ở cổ, phải tiến hành phẫu thuật. Trong thời gian điều trị ở bệnh viện, anh chưa một lần hỏi thăm hay đến nuôi chị ngày nào. Tiền phẫu thuật anh cũng bảo chị tự lo liệu. Chị tủi thân điện thoại về nhờ ba mẹ ở quê bán mảnh đất sau nhà để giúp mình chữa bệnh. Nghĩ lại sao thấy bạc quá, trong giai đoạn khó khăn, vợ chồng phải cùng nhau vượt qua, vậy mà anh lại bỏ rơi chị một mình.
Thời gian này, chị nhận ra rất nhiều thứ, không phải mình đối đãi với người tốt, người sẽ trả lại xứng đáng. Chị gặp anh ở cuộc đời chẳng qua là để trả nợ và cũng đã đến lúc hết nợ, chị phải tự giải thoát cho mình. Không phải cứ sống mù quáng như vậy được, lấy nhầm chồng như mặc phải chiếc áo quá chật, không vừa vặn thì vứt đi, càng giữ chỉ khiến bản thân mình đau đớn mà thôi. Đàn bà chỉ khi bị phản bội ê chề mới nhận ra phải yêu bản thân nhiều hơn.
Sau cuộc phẫu thuật, chị viết đơn ly hôn và anh cũng đã đồng ý ký. Anh bảo bán ngôi nhà rồi chia đôi, tài sản cũng phải chia để không còn vướng bận hay dính dáng gì đến nhau nữa. Con cái sẽ để chị nuôi, anh không giành gì cả. Vậy là cả hai ly hôn, anh ôm tài sản chia được theo người phụ nữ kia. Sau ly hôn, buông bỏ được “món nợ đời”, chị sống thoải mái hơn, mối lo giờ chỉ có con, đưa con đi học, chiều rước về, mẹ con thủ thỉ vậy mà vui. Nghe nói thời gian đầu, anh với ả nhân tình cũng mặn nồng lắm, đi hưởng tuần trăng mặt tận nước ngoài. Nhưng rồi người phản bội nghĩa vợ chồng cũng đã nhận được quả báo thích đáng.
Do uống quá nhiều rượu bia, anh bị ung thư gan giai đoạn đầu, người tình kiêm vợ mới cũng ôm tiền bỏ trốn. Một lần tình cờ gặp lại, nhìn anh gầy xọp, nước da vàng vọt, lòng chị xót lắm nhưng tình cảm đã nguội lạnh từ lâu. Cảm giác chị dành cho anh đơn giản chỉ là thương hại, không hơn không kém. Nghĩ lại chị thấy mình có quyết định khá sáng suốt, vừa dạy cho anh một bài học thích đáng và vừa khiến anh nhận ra điều thiêng liêng nhất trên đời này là nghĩa vợ chồng. Một khi đã phụ bạc rồi hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.