Không ngờ dưới những lớp quần áo tôi tìm được một cuốn sổ. Mở ra xem mà tôi sững sờ "hoá đá".
- Đọc lá thư mẹ để lại dưới gối trước khi qua đời mà tôi khóc lặng ân hận tột cùng
- Ăn nhịn để dành mua xe ô tô thì chị chồng mượn "dùng cho sang" và luôn trả trong tình trạng hết xăng
Tôi và chồng có thời gian yêu nhau gần 2 năm trước khi làm đám cưới. Trong thời gian yêu đương, anh quan tâm, săn sóc tôi rất chu đáo. Anh dẫn tôi đi ăn, đi chơi khắp các địa điểm trong thành phố, rồi tặng quà cho tôi nhiều khi chẳng phải dịp gì cả.
Tuy những thứ anh dành cho tôi không phải quá đắt đỏ hay sang chảnh nhưng cũng đủ khiến tôi thỏa mãn và hạnh phúc. Điều đó cho thấy anh rất yêu thương và cưng chiều tôi. Nhận lời cầu hôn của anh, tôi cho rằng mình đã có được một người chồng tốt, không tiếc rẻ bất cứ điều gì đối với vợ miễn là trong khả năng của anh.
Đêm tân hôn sau màn ân ái nồng nàn thì chồng tôi lăn ra ngủ. Tôi cũng rất mệt sau cả ngày tất bật với tiệc cưới nhưng không hiểu sao lại không ngủ được, có lẽ vì lạ giường cũng nên.
Vì không ngủ được nên tôi dậy sắp xếp lại phần đồ đạc mang theo về nhà chồng. Lúc bỏ quần áo vào tủ, thấy ngăn để quần áo của chồng lộn xộn nên tôi giúp anh xếp lại luôn. Không ngờ dưới những lớp quần áo tôi tìm được một cuốn sổ. Mở ra xem mà tôi sững sờ "hoá đá".
Đó là cuốn sổ chi tiêu của chồng tôi, đúng hơn là cuốn sổ anh chi tiêu cho riêng tôi mà thôi. Từ ngày đầu tiên chúng tôi hẹn hò bằng một bữa lẩu 300 nghìn, cho tới tận khi mua chiếc giường cưới trong phòng tân hôn này, chồng tôi đều ghi lại tỉ mỉ không sót một món nào. Thậm chí cả chiếc vé gửi xe 5 nghìn, cốc trà đá 3 nghìn cũng được liệt kê tường tận không hề bỏ sót.
Tính đến thời điểm đám cưới thì số tiền anh chốt lại trong sổ đã lên đến 70 triệu đồng (trong đó có 11 triệu là để mua sắm phòng tân hôn, 16 triệu mua đôi nhẫn cưới và 5 triệu tiền chụp album ảnh cưới).
Nhìn cuốn sổ dày đến 40 trang mà tôi không thể tưởng tượng nổi chồng có thể làm một việc như vậy. Cả đêm ấy tôi đau đầu suy nghĩ về mục đích của anh. Theo như những gì anh thể hiện ra bên ngoài thì chồng không phải người keo kiệt, chi li. Nhưng mục đích của anh khi kỳ công ghi lại từng món tiền nhỏ nhặt đã tiêu cho tôi là gì? Thật sự tôi không thể đoán được.
Sáng hôm sau ngủ dậy tôi vờ như không biết, vẫn tỏ ra bình thường với chồng. Những ngày sau đó anh vẫn đối xử tốt với tôi như lúc còn yêu khiến tôi càng khó nghĩ. Cuốn sổ ngay hôm sau tôi không còn tìm thấy ở tủ quần áo nữa, chắc hẳn anh cất kỹ đi rồi. Tôi nên lý giải thế nào về cuốn sổ đó của chồng? Có nên hỏi trực tiếp anh không?