Mộ Thắng chưa kịp xanh cỏ, thì Yến đã bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà. “Nếu không lấy cô, thì con tôi đâu có bị chết. Cô đúng là đồ sát phu mà”.
Yến và Thắng lấy nhau được 5 năm. Khi về làm dâu nhà Thắng, căn nhà chỉ có một tầng xây tạm bợ, cô đã dùng tiền tiết kiệm của mình để cùng Thắng sang sửa lại căn nhà cho khang trang, cất thêm 2 tầng nữa ở cho rộng rãi. Những tưởng hạnh phúc cứ thế êm đềm trôi như bao gia đình khác, nhất là khi đứa con trai ra đời. Mặc dù Yến không được lòng mẹ chồng cho lắm nhưng cô luôn nhẫn nhịn để cuộc sống được yên ả. Thế nhưng, Thắng đột ngột ra đi vì tai nạn giao thông.
Nỗi đau mất chồng chưa kịp nguôi ngoai, thì ngày nào mẹ chồng cô cũng đổ cho cô cái tội “sát phu”. Bà Oanh đuổi Yến ra khỏi nhà vì lý do cô không phải là “con dâu chính thống” của bà vì hồi lấy nhau, cô và Thắng chỉ làm lễ cưới mà chưa đăng ký kết hôn. Với lại cả hai vợ chồng yêu thương quấn quýt nhau nên cũng không quan trọng lắm việc có thêm tờ giấy đăng ký kết hôn ấy.
Bây giờ bà Oanh còn lấy thêm lý do là nhà đó thuộc quyền sở hữu của bà, đứng tên bà (vì bốThắng mất đã lâu) cho nên bà có quyền đuổi Yến ra khỏi cửa. Bà đổ nỗi hận mất con lên đầu Yến, nhưng còn lo xa nhỡ Yến ở đấy, rồi lại kiếm được người đàn ông khác thì biết đâu sẽ tranh giành mất cái nhà của ông bà.
Ôm con ra đường, không có chốn dung thân, Yến đau khổ, kiệt sức vì sự tàn nhẫn của mẹ chồng. Nhưng rồi có người khuyên cô nên đến tòa án để kiện đòi được ở lại căn nhà đó. Thật lòng mà nói, Yến chỉ muốn con cô có chỗ ở, và cô ngày ngày được thắp nén hương cho Thắng, người đàn ông mà cô yêu cho đến hết cuộc đời.
Khi Yến gửi đơn lên tòa, cô đã được phân xử chia một phần lớn số tiền đã đóng góp xây lên căn nhà. Đứng trước nguy cơ phải trả tiền cho con dâu, bà Oanh mới đồng ý cho Yến và cháu nội ở lại, dù không mấy hài lòng. Cuộc sống của Yến với mẹ chồng vẫn ở trong tình trạng căng thẳng, bằng mặt không bằng lòng.
Thế rồi bà Oanh bị ốm nặng, nằm liệt giường. Khi ấy chỉ có mình Yến chăm sóc mẹ chồng. Hàng ngày thấy con dâu tất bật vừa đi làm, vừa chăm con, vừa chăm mình, bà Oanh mới thấm thía cần có một người con ở bên cạnh biết nhường nào. Thật ra từ trước đến giờ Yến vẫn là một cô dâu hiền lành, chăm chỉ, đối xử tốt với bà, chẳng qua bà cứ có cái thói quen bắt nạt con dâu để ra oai, giữ quyền chủ động kiểm soát mọi việc trong nhà cho nên hay mắng mỏ Yến.
Hàng xóm sang thăm bà Oanh, có người thì khen Yến hết lời, có người thì bảo rằng Yến chăm sóc mẹ chồng để còn được thừa hưởng cái nhà. Bà Oanh bảo: “Nó việc gì phải làm thế, cái nhà này đằng nào chả thuộc về mẹ con nó, tôi có còn ai nữa đâu”.
Cũng kể từ sau đợt ốm liệt giường 3 tháng trời ấy, bà Oanh mới ngẫm ra một điều, để vượt qua được nỗi đau, luôn cần sự sẻ chia. Có lẽ con trai bà ở nơi chín suối cũng muốn như thế.