Bởi vì tình yêu vợ dành cho chồng dường như đã cạn kiệt. Hơn 10 năm qua, vợ đã phải chịu đựng quá nhiều khi sống chung với người chồng nhu nhược, tính như đàn bà, vô tâm và keo kiệt.
Khi đọc những chia sẻ tôi viết dưới đây, có lẽ mọi người sẽ nói rằng tôi “có voi đòi tiên”, không biết trân trọng những gì mình đang có, nhưng có ở hoàn cảnh của tôi mới hiểu, hơn 10 năm sau ngày kết hôn, tôi chẳng có lấy một ngày hạnh phúc, niềm an ủi duy nhất với tôi là hai đứa con xinh xắn và ngoan ngoãn.
Tôi và Minh – chồng tôi, tìm hiểu và yêu nhau được 2 năm thì quyết định kết hôn. Trước khi gặp Minh, tôi cũng đã có mối tính kéo dài 3 năm, nhưng người đó vì ham muốn tiền bạc nên đã bỏ rơi tôi để lấy con của của sếp. Thấy tôi cứ tối ngày đi về lẻ bóng, bạn bè đã mai mối cho tôi và Minh. Gặp gỡ và tìm hiểu, tôi thấy Minh khá hiền lành, tốt tính, không rượu chè, cờ bạc, lại chăm chỉ tu chí làm ăn nên tôi rất yên tâm. Nghĩ rằng, lấy người như thế làm chồng mình sẽ đỡ khổ nhưng chỉ khi sống chung, tôi mới hiểu ra rằng, chồng mình quá nhu nhược, thậm chí tính cách của anh còn như đàn bà.
Sau khi kết hôn, chúng tôi về sống cùng bố mẹ chồng. Cuộc sống làm dâu vốn đã có rất nhiều điều phức tạp, tôi hy vọng chồng sẽ là cầu nối giúp dung hòa các mối quan hệ để không khí gia đình lúc nào cũng vui tươi, hòa thuận. Nhưng ngay sau đó, tôi mới ngộ ra rằng, những suy nghĩ ấy của mình quá ngây thơ, những ngày đầu làm vợ, làm dâu là những tháng tôi phải sống trong tủi nhục và đau khổ.
Bất kể việc gì tôi làm, bố mẹ chồng cũng không vừa ý, bố mẹ anh mắng chửi tôi anh cũng về hùa mắng vợ. Mẹ anh nói xấu em dâu anh không những không dẹp đi lại còn nói thêm vào. Là một người đàn ông trong nhà nhưng anh chẳng đưa ra được quyết định gì. Từ việc lớn đến việc nhỏ anh ấy đều răm rắp nghe lời mẹ, mẹ nói thế nào anh làm thế, bất kể đúng sai. Chưa bao giờ tôi thấy anh bày tỏ quan điểm, chính kiến riêng của mình. Quan điểm của anh là: “Bố mẹ luôn luôn đúng, dù có sai cũng không được hé răng cãi nửa lời”. Chuyện riêng của hai vợ chồng anh cũng mang ra mách bố mẹ anh để ông bà chửi mắng tôi.
Chồng tôi mở phòng khám tư, tôi đi làm ở một công ty nước ngoài nên thu nhập cũng khá. Nói chung kinh tế của hai vợ chồng cũng tạm ổn, tuy không giàu có nhưng cũng không đến nỗi nào. Thế nhưng, thấy tôi thi thoảng biếu tiền bố mẹ thì Minh liên tục cằn nhằn, càu nhàu, trách móc là lãng phí, không cần thiết.
Minh có em gái đang học Đại học, thi thoảng tôi có cho em ít tiền tiêu vặt. Một phần vì muốn giúp đỡ chút ít để cuộc sống sinh viên bớt khó khăn, một mặt muốn Minh tự hào vì tôi vì biết chăm lo cho gia đình nhà chồng. Vậy mà, thật chẳng ngờ, khi biết chuyện, Tuấn mắng tôi xối xả, nào là hoang phí, nào là “vung tay quá trán”, không biết quản lý chi tiêu trong gia đình.
Thấy vậy, chồng tôi đề nghị giữ tài chính trong nhà. Các bữa ăn đều được anh lên thực đơn sẵn kèm theo giá, không thừa lấy một xu. Tôi chịu trách nhiệm đi chợ theo thực đơn đó, có muốn ăn gì cũng chẳng dám mua thêm vì thấy không đúng thực đơn chồng tôi lại bắt đầu ca bài ca nào ăn tiêu hoang phí, không biết tiết kiệm cho tương lai. Thấy chồng như vậy, tôi cũng không dám mua sắm gì. Có lần, công ty có sự kiến lớn, quần áo thì lâu lắm chẳng được mua, tôi giấu chồng bớt chút tiền lương ra mua nhưng lại phải nói dối là chị gái mua cho…
Tính tôi thì xuề xòa, sao cũng được nhưng chồng tôi ngược lại, cực kỳ ngăn nắp. Mọi thứ trong nhà cũng đều phải để ở đúng ở vị trí đã được quy định. Nếu không thì chồng tôi rất gai mắt và lập tức “lèm bèm”. Trước khi có con, tôi cũng làm theo ý anh. Nhưng đến khi có con rồi, con cứ bầy ra mọi thứ để chơi, chưa kịp dọn, chồng tôi đã lên tiếng. Nhiều lúc đi làm về rất mệt mỏi, vừa cơm nước, vừa trông con, trong khi đó chồng thì cứ vắt chân lên xem phim, thi thoảng lại cằn nhằn khiến tôi rất khó chịu. Mà khổ cái, chồng tôi cứ to tiếng, bô bô cho mọi người trong nhà nghe. Anh biến tôi thành người ẩu đoảng trong mắt mọi người.
Chồng tôi tối ngày chỉ thích nói chuyện về chợ búa, cơm nước, giặt giũ. Mỗi khi đi ra ngoài, đến nhưng nơi đông người, chồng tôi cứ ngồi co rúm một chỗ, chẳng biết nói chuyện, giao tiếp với mọi người khiến tôi phát chán. Đã nhiều lần tôi động viên chồng đi học thêm, gặp gỡ giao tiếp với nhiều người để con người mở mang, phát triển hơn nhưng anh lập tức gạt đi và bảo không cần thiết.
Dù chồng có đủ tật xấu nhưng vì không muốn ly hôn nên vẫn cố nhẫn nhịn sống được hơn 10 năm. Nhưng mấy tháng gần đây, tôi và chồng đang “chiến tranh lạnh”. Cả ngày chúng tôi chẳng nói với nhau câu nào, tối đến thì mỗi người ngủ một nơi. Những lần trước, tôi đều phải chủ động làm lành trước dù mình chẳng làm gì sai. Nhưng lần này, vì quá chán chồng nên tôi cũng nhất quyết không chịu xuống nước trước, tình yêu tôi dành cho chồng dường như cũng đã cạn kiệt. Ngay lúc này, tôi chỉ muốn nói với chồng: “Chồng ơi, vợ sắp ngoại tình đấy”!