Có biết bao nhiêu người đàn bà như chị. Biết rằng mình khổ, biết rằng chồng mình tệ bạc nhưng vẫn không thể nào dứt bỏ nổi. Họ loay hoay trong chính nỗi đau của mình. Đã bao nhiêu lần dằn vặt, bao nhiêu lần muốn buông bỏ nhưng rồi lại thôi.
- Đàn bà sau ly hôn: Mạnh mẽ là con đường duy nhất
- Gửi đàn ông ngoại tình: 'Bản án' của việc phản bội lúc nào cũng cay nghiệt
Trong cuộc đời của đàn bà giai đoạn nào là khổ nhất? Hẳn mỗi người sẽ có có những câu trả lời khác nhau. Người cảm thấy giai đoạn mình banh da xẻ thịt sinh con là khổ sở nhất. Người cay đắng tột cùng vì bị phản bội, người chán nản vì kinh tế túng quẫn. Nhưng đàn bà, khó khăn vất vả chẳng sá gì nếu được người đàn ông bên cạnh mình yêu thương. Bi kịch lớn nhất cuộc đời người đàn bà không phải lấy nhầm chồng mà là mãi loay hoay với cuộc hôn nhân bất hạnh của mình, không tìm được lối thoát.
Đàn bà tự ngàn đời này vẫn là những người hạnh phúc với những điều vô cùng bình dị: Những bữa cơm tràn ngập tiếng cười, một ánh mắt lo lắng của chồng khi bệnh, một vòng tay ấm áp… Nhưng đâu phải người phụ nữ nào cũng được may mắn như thế. Biết bao người đàn bà đang thầm khóc, cắn răng chịu đựng trong chính ngôi nhà của mình. Chồng rượu chè, cờ bạc, vũ phu, gia trưởng, đau đớn hơn là chồng ngoại tình.
Chị hàng xóm của tôi năm nay 35 tuổi. Tất bật sớm hôm với gánh rau ngoài chợ để có tiền nuôi hai đứa con ăn học. Chồng chị là một người rất tệ. Anh là con ma men, sáng xỉn chiều say. Cả ngày chẳng thấy anh làm gì, chỉ tụ tập với đám “chiến hữu” chén tạc chén thù. Chị nai lưng, gồng mình lên để nuôi con còn nuôi cả chồng. Đã thế, mỗi lần anh ta say xỉn lại về đánh đập chị. Anh thượng cẳng chân, hạ cẳng tay không thương tiếc. Người chị bao nhiêu vết bầm tím cũ mới. Nhiều lần tôi ghé sạp mua rau, thấy chị kéo nón che đi vết rách dài trên trán.
Nhiều người bảo, chồng tệ như thế sao không bỏ? Bởi suy cho cùng, chị lấy chồng nhưng có nhờ vả được gì từ người chồng ấy, lại khổ sở cả thể xác lẫn tinh thần. Bao năm, chị vẫn lầm lũi chịu đựng, lầm lũi với gánh rau để nuôi con. Nhiều lần tâm sự tôi mới biết, chị mang trong mình những nỗi sợ cố hữu của đàn bà: Sợ gia đình tan vỡ, con không cha, rồi hai đứa con chị lớn lên mặc cảm với đời… Thôi thì chị chịu cực một chút, chỉ cần tương lai hai đứa tốt đẹp hơn mẹ!
Có biết bao nhiêu người đàn bà như chị. Biết rằng mình khổ, biết rằng chồng mình tệ bạc nhưng vẫn không thể nào dứt bỏ nổi. Họ loay hoay trong chính nỗi đau của mình. Đã bao nhiêu lần dằn vặt, bao nhiêu lần muốn viết đơn ly hôn nhưng rồi lại thôi. So với những người đàn bà đau đớn vì sinh con, mệt mỏi về kinh tế thì họ mang bi kịch lớn hơn: Chấp nhận số phận của mình!
Xã hội bây giờ khác xưa nhiều lắm. Không ai bắt một người phụ nữ phải công dung ngôn hạnh vẹn toàn, không ai bó buộc người đàn bà phải ăn đời ở kiếp với chồng. Bao nhiêu người đàn bà sẵn sàng chấp nhận mọi khổ đau, mọi sự tệ bạc của chồng chỉ mong gia đình trọn vẹn, con có cha, để thiên hạ nhìn vào không bàn tán xôn xao. Để rồi, sau tất cả, cái người đàn bà nhận được mãi mãi cũng chỉ là nỗi đau khổ tột cùng.
Đàn bà nào khi kết hôn cũng mong muốn cuộc đời hạnh phúc. Thế nhưng mấy người trọn vẹn? Bi kịch lớn nhất không phải lấy nhầm chồng, mà là biết chồng tệ bạc vẫn cố chấp nhận mọi hi sinh, đau khổ về mình. Người đàn bà bản lĩnh là người cầm lên được nhưng cũng dám buông tay. Họ biết được rằng: Không ai tạo dựng hạnh phúc cho mình bằng chính bản thân mình!