Trên đường đi, tôi vừa khóc vừa cười, ôm bụng tưởng tượng ra cảnh anh sẽ vui sướng, hạnh phúc như thế nào khi hay tin tôi mang thai.
- Thấy tấm thiệp mời cưới đặt trên bàn, tôi tò mò mở ra xem thì tái mặt khi thấy tên chú rể
- Ra mắt nhà bạn trai, vô tình thấy cô bạn học cấp 3 ngồi trong phòng tối, khi hỏi rõ lý do tôi mới bàng hoàng
Chồng cũ hơn tôi 3 tuổi, hai đứa quen nhau qua mạng xã hội khi còn học đại học. Sau gần một năm miệt mài nhắn tin qua lại thì chúng tôi mới chính thức yêu nhau. Quãng thời gian yêu đương rất êm đềm và đẹp đẽ, anh là người có trách nhiệm và khá tự lập, hai bên gia đình cũng không phản đối chúng tôi đến với nhau.
Cưới nhau gần một năm mà tôi mãi không có tin vui. Ai hỏi tôi chỉ bảo vì hai đứa con trẻ, chưa muốn có con nhưng thật ra bản thân tôi cũng rất lo, không hiểu tại sao mãi mà bụng không có động tĩnh gì. Sau đó hai vợ chồng tôi quyết định đi khám để chắc chắn hơn, xem nguyên nhân là ở đâu. Quả nhiên, vấn đề nằm ở tôi.
Biết chuyện, anh luôn động viên, quan tâm và yêu thương tôi nhiều hơn. Thấy anh như vậy, tôi cũng tự nhủ phải cố gắng nhiều hơn. Tôi bắt đầu ăn uống sinh hoạt một cách khoa học, uống thuốc theo kê đơn của bác sĩ nhưng sau hơn một năm cố gắng, tôi vẫn không có dấu hiệu bầu.
Bẵng đi một thời gian, chợt nhớ ra sắp đến ngày giỗ ông nội mà cũng lâu chưa về quê nên tôi quyết định xin nghỉ phép một tuần để về quê chơi cho khuây khỏa. Về nhà được 2 hôm, hai mẹ con ngồi tâm sự, mẹ có nhắc đến chuyện con cái làm tôi chợt nhớ ra mình đã trễ kinh hơn một tuần rồi. Định để vài hôm nữa cho chắc chắn nhưng vì quá nôn nóng nên tôi đi mua que về thử. Và khi thấy que hiện lên 2 vạch, tôi đã ôm mẹ khóc như một đứa trẻ vì vui sướng.
Định cầm điện thoại báo tin vui cho anh, nhưng thiết nghĩ chuyện quan trọng thế này không thể nói qua điện thoại được nên tôi xin phép bố mẹ quay trở lại thành phố để trực tiếp nói với chồng. Trên đường đi, tôi vừa khóc vừa cười, ôm bụng tưởng tượng ra cảnh anh sẽ vui sướng, hạnh phúc như thế nào khi hay tin tôi mang thai.
Chuyện tôi quay về nhà sớm hơn so với dự định, tôi không nói cho chồng biết để tạo bất ngờ cho anh. Song, người bất ngờ hơn lại là tôi. Vừa bước vào phòng, tôi thấy anh đang nằm ngủ trên giường. Đang định tiến tới lay chồng dậy báo tin vui thì bỗng một người phụ nữ lạ mặt bước ra từ nhà tắm. Cô ta mặc đồ ngủ của tôi. Không thể ngờ rằng người chồng bấy lâu nay tôi tin tưởng lại phản bội tôi như thế. Tôi gào khóc, la hét lên, anh ta vội vàng bật dậy mặc lại đồ, miệng liên tục nói xin lỗi.
Thì ra, anh ta ngoại tình vì tôi không sinh được con cho anh. Mặc dù lúc đó đã có thai nhưng vì không chấp nhận được việc bị phản bội nên tôi đã giấu anh chuyện này, thẳng thắn đề nghị ly hôn. Anh cũng không níu giữ. Sau khi ly hôn, tôi xin nghỉ việc rồi sắp xếp đồ đạc về quê với bố mẹ.
Tôi đã đắn đo rất nhiều việc có nên nói chuyện có bầu cho anh biết không, nhưng khi định nói ra, tôi lại thấy anh đăng ảnh ôm bụng người phụ nữ kia với dòng trạng thái: “Bố mong con từng ngày”. Thì ra cô ta đã có bầu, đứa con mà anh mong mỏi bao lâu nay. Tôi lại khóc, khóc vì tủi thân, khóc vì thương con nhưng đồng thời hạ quyết tâm từ đây sẽ cắt đứt mọi liên lạc với anh ta.
Mới đó mà đã tới ngày sinh nở. Vì xác định sinh mổ nên đủ ngày là tôi sinh. Thật may, con trai tôi chào đời khỏe mạnh. Nhưng ngày thứ 3 sau sinh, khi đang nằm trong phòng bệnh, tôi luôn có cảm giác có ánh mắt luôn nhìn về phía mình nhưng do mệt quá nên tôi không quan tâm nhiều, ôm con ngủ luôn.
Trong mơ màng, tôi nghe thấy tiếng chồng cũ văng vẳng đâu đây. Giật mình tỉnh giấc, tôi ngỡ ngàng khi thấy giường bệnh cách tôi một giường có bóng dáng chồng cũ. Hóa ra tôi và cô nhân tình kia có bầu cùng lúc, oái oăm thế nào quê cô ta lại còn cùng huyện với tôi nữa chứ.
Thường thì sinh xong phải ở lại bệnh viện 5 hôm nhưng khi biết nằm cùng phòng bệnh với vợ mới của chồng cũ, tôi nhờ mẹ xin cho ra viện sớm. Vậy là chiều hôm ấy tôi xuất viện luôn để tránh chuyện không vui. Đến tối, có số lạ liên tục nhắn tin tới:
- Em lấy ai sao anh không biết? Sao con em hao hao giống anh hồi bé thế? Sao bác sĩ bảo em khó có bầu cơ mà? Hai đứa mình gặp nhau nói chuyện được không?
Chắc chắn là tin nhắn của chồng cũ rồi. Không biết phải làm sao nên từ hôm đó đến nay đã một tuần trôi qua, tôi vẫn im lặng. Biết làm như vậy là ích kỷ, nhưng thực sự tôi không muốn dính dáng gì tới người đàn ông ấy nữa. Tôi làm như vậy có đúng không?