Ngay sau khi thử cảm giác lạ trên xe ô tô với nhân tình, tôi bước xuống xe và nhìn thấy người đó đang đứng, tôi biết rằng giờ có hối hận thì cũng đã muộn.
- Đi du lịch với sếp vì chán gã chồng bất tài, mở vali ra mà tôi trào nước mắt vì thấy thứ nằm bên trong, nỗi hối hận và tội lỗi trào dâng, không còn muốn ân ái với nhân tình
- Mặc kệ lời can ngăn của mẹ mà lao đến vòng tay nhân tình trong khách sạn, tôi bật ngửa sợ hãi khi thấy người này ngồi đợi sẵn, nhận ra tội lỗi mà bản thân gây ra
Tôi năm nay 37 tuổi, sau 10 năm gây dựng cơ đồ thì đã sở hữu được một công ty làm ăn ổn định, doanh thu khiến nhiều người phải ngưỡng mộ.
10 năm gây dựng sự nghiệp cũng là 10 năm tôi và vợ kết hôn bên nhau, có hai đứa con khỏe mạnh, xinh xắn. 37 là độ tuổi sung mãn và phong độ nhất của người đàn ông. Sự nghiệp đã thành công, gia đình đề huề, thú thực là tôi cũng muốn phiêu lưu cho cuộc đời thêm thi vị.
Cuộc đời mà chỉ biết có đến mỗi vợ thì nhạt nhẽo và tẻ ngắt. Vợ tôi xinh xắn, thanh lịch, nhận được nhiều sự khen ngợi của mọi người. Nhưng cô ấy thiếu đi sự ngọt ngào, bốc lửa, cuồng nhiệt.
Khi tuyển thư ký, vừa nhìn thấy Ánh là tôi đã chấm ngay. Ánh không quá xinh đẹp nhưng cô ấy có những điểm mà tôi cần. Cụ thể là những thứ vợ tôi không có. Đó là ánh mắt rực lửa, là 3 vòng nóng bỏng, là nước da khỏe khoắn không quá trắng. Một người phụ nữ như vậy chắc chắn trên giường có thể khiến đàn ông phải chết chìm.
Ánh không xinh đẹp theo mẫu hình chung của mọi người nên khi tôi tuyển cô ấy thì ai cũng nghĩ tôi rất đứng đắn tử tế. Tôi biết mọi người sẽ đánh giá như vậy nên mới yên tâm tuyển Ánh về cạnh mình để thoải mái quấn quýt. Tôi vừa có ngoại hình, có tiền lại có quyền lực, thật khó có người phụ nữ nào không gục ngã dưới chân.
Y như rằng sau 2 tháng làm việc thì tôi đã đưa được Ánh lên giường. Quả đúng như những dự đoán của tôi, ở trên giường Ánh bộc lộ hoàn hảo sự nhiệt tình, nồng nàn và cháy bỏng khiến tôi chết mê chết mệt. Phụ nữ đâu cần quá xinh đẹp, chỉ cần thật quyến rũ và gợi tình lúc làm tình là được. Nhiều người đẹp thật đấy nhưng lại quá thanh cao và kiêu ngạo, thành ra khi ân ái rất nhạt nhẽo.
Từ khi có quan hệ với nhau, tôi và Ánh tận dụng mọi cơ hội để ân ái. Thậm chí chúng tôi còn làm chuyện đó ngay trong phòng làm việc. Những lúc đi công tác cùng nhau thì đúng là thiên đường để chúng tôi hò hẹn.
Hôm vừa rồi đi tiếp khách về cũng khoảng 10 giờ đêm. Lúc lái xe qua một quãng đường vắng vẻ, Ánh đột ngột bảo tôi dừng lại. Sau đó cô ấy nhào đến ôm hôn tôi đắm đuối. Nghĩ đến việc chưa làm trên xe bao giờ, tôi phấn khích vô cùng. Hai đứa quấn quýt lấy nhau không rời hẳn 3 tiếng đồng hồ.
Lúc buông Ánh ra, nhìn đồng hồ cũng đã gần 1h đêm, tôi vội nhắc Ánh tự đón xe về. Tôi cần về nhà kẻo vợ lại thắc mắc. Ánh xị mặt không vui nhưng tôi sẽ đền bù cho cô nàng sau vậy.
Tôi xuống trước mở cửa để Ánh bắt taxi về. Vừa bước ra khỏi xe, nhìn cảnh tượng cách đó khoảng 10m, tôi mềm nhũn chân đứng không vững nổi khi thấy một chiếc ô tô vô cùng quen thuộc. Chiếc xe đó chính là của vợ tôi. Và người phụ nữ cầm lái ngồi im lặng trong xe chính là cô ấy!
Chưa bao giờ trong lòng tôi thấy sợ hãi đến như vậy. Tôi lao như bay về phía xe vợ đang đỗ, giữa đường còn vấp ngã một lần, chân run rẩy phải dùng hết sức bình sinh mới có thể đứng vững.
“Em… Sao em lại ở đây?”, tôi run run hỏi vợ.
“Chờ anh 3 tiếng rồi đấy. Anh xong việc chưa, rồi thì chúng ta về thôi… Về bàn chuyện ly hôn”, vợ nói dứt lời thì không đợi tôi phản ứng đã khởi động xe phóng đi trước.
Tôi như chết nửa linh hồn, vội vàng chạy về khởi động xe lao theo vợ, mặc cho Ánh ở phía sau gọi theo. Về tới nhà, vợ đang ngồi sẵn trong phòng khách, gương mặt bình thản nhưng lạnh lùng. Cô ấy đẩy lá đơn ly hôn đã ký sẵn ra trước mặt tôi. Mặc cho tôi quỳ sụp xuống xin tha thế nào cô ấy cũng không đồng ý.
“Khi trước kết hôn tôi đã nói rồi, chỉ một lần phản bội thì tất cả sẽ chấm hết”, vợ buông lời cứng rắn.
Dù có người khác nhưng tôi chưa bao giờ chê bai vợ. Cô ấy vẫn là một người phụ nữ lý tưởng khiến nhiều người phải ao ước, vừa có ngoại hình lại thông minh giỏi giang, không có tính lẳng lơ chơi bời.
Quan trọng hơn cả, thành công của tôi hôm nay có được phần lớn là nhờ vào vợ. Cô ấy không phải là hậu phương mà chính là quân sư đắc lực, thậm chí trong những năm đầu khởi nghiệp cô ấy còn chính là người lãnh đạo. Vợ đưa ra ý tưởng kinh doanh, cô ấy liên hệ khách hàng, lập kế hoạch, đưa ra các mục tiêu và nhiều ý tưởng sáng tạo đột phá. Khoảng 2 năm gần đây, cô ấy mới giảm bớt công việc nhưng vẫn theo sát và đưa ra cho tôi lời khuyên đúng lúc. Nếu không có cô ấy, tôi biết phải làm sao bây giờ?
Bây giờ tôi hối hận lắm rồi? Chỉ muốn phiêu lưu thêm gia vị cho cuộc sống mà đánh mất cả cái cốt lõi quan trọng nhất. Tôi phải làm sao để vợ tha thứ?