Sau ly hôn, tôi lên thành phố kiếm việc làm nhưng vì lạ nước lạ cái, cuộc sống ở đây chưa ổn định nên tôi không thể mang theo con gái đi chịu khổ được.
- Ly hôn đã lâu nhưng vẫn dành tình yêu cho chồng cũ, một đêm lỡ tay nhắn tin 'em nhớ anh', 3 ngày sau nhìn chiếc hộp trước mắt tôi khóc không thành tiếng về anh
- Làm gì cũng bị mẹ chồng quở mắng vô tích sự, vừa về quê có 3 ngày, bố mẹ chồng choáng nặng với tình trạng bên trong căn nhà
Mẹ tôi và mẹ chồng cũ vốn là bạn bè, nhờ hai mẹ tác hợp mà tôi và anh mới gặp rồi yêu nhau. Sau hơn một năm hẹn hò, tôi và anh chính thức về chung một nhà nhưng khi yêu ngọt ngào bao nhiêu thì khi lấy nhau về đắng cay bấy nhiêu.
Sau khi cưới, tôi và chồng ở riêng, khá gần nhà chồng. Một năm sau tôi hạ sinh con gái đầu lòng. Tuy nhiên từ khi bước chân vào hôn nhân, những ngày hạnh phúc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chồng thường xuyên đi ăn nhậu với bạn bè tới tận khuya mới về, mỗi tháng cũng chẳng đưa cho tôi được mấy đồng. Tôi luôn có cảm giác như anh lo sợ tôi không biết quản lý chi tiêu hay lén ôm tiền đem về cho nhà ngoại vậy.
Việc nhà anh cũng chẳng chịu giúp tôi, con gái không quan tâm. Nếu có chơi với con, anh chỉ ngồi được dăm ba phút đã nằm xem phim hoặc bấm điện thoại rồi. Mỗi lần tôi góp ý với anh, anh đều mắng tôi lắm lời rồi vẫn duy trì thói quen cũ. Cho nên theo thời gian vợ chồng tôi nảy sinh nhiều mâu thuẫn, tình cảm cũng vì thế mà nguội lạnh dần. Sau đó tôi còn phát hiện anh tòm tem với một cô gái trẻ đẹp khác bên ngoài.
Thấy không thể cứu vãn được nữa, tôi và anh quyết định ly hôn, đứa con gái 3 tuổi do tôi chăm sóc vì tôi không thể yên tâm giao con cho một người bố như anh. Sau ly hôn, tôi lên thành phố kiếm việc làm nhưng vì lạ nước lạ cái, cuộc sống ở đây chưa ổn định nên tôi không thể mang theo con gái đi chịu khổ được.
Không còn cách nào khác, tôi đành ôm con về nhà bố mẹ chồng cũ nhờ ông bà chăm sóc hộ một thời gian. Đáng nhẽ tôi định nhờ bố mẹ tôi, nhưng ông bà đã từ mặt đứa con gái này từ ngày tôi ký vào đơn ly hôn rồi. Ông bà ruồng rẫy, trách tôi làm xấu mặt gia đình nên tôi chẳng còn mặt mũi nào mà đưa con về nhờ bố mẹ chăm con hộ nữa. Ngược lại mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng cũ rất tốt, mẹ biết con trai chơi bời như vậy nên rất thương tôi, thương cháu.
Vài ngày sau khi lên thành phố làm việc, vì nhớ con quá nên tôi đã mở phần mềm theo dõi camera trên điện thoại ra để xem con gái đang làm gì. Nào ngờ khi vừa mở ra, hình ảnh trên camera đã khiến tôi tan nát cõi lòng, bật khóc nức nở.
Đứa con gái bé bỏng của tôi đang ngồi trước thềm nhà, nhìn về hướng camera và thống thiết gào khóc đòi mẹ. Tôi nghe mà như đứt từng khúc ruột.
Trước khi đi, tôi từng dặn con khi nào nhớ mẹ thì nhìn vào camera rồi gọi mẹ, mẹ ở xa tới đâu cũng nghe thấy. Không ngờ con vẫn nhớ, nhìn camera rồi gọi tôi với hai hàng nước mắt như vậy. Tôi vội bật loa trên camera lên, nói chuyện với con một lúc để an ủi con để vơi bớt nỗi nhớ.
- Con gái yêu à, mẹ đây này, con có nghe mẹ nói không? Con ngoan đừng khóc nữa nhé, mẹ yêu và nhớ con nhiều lắm. Mẹ luôn dõi theo con. Con ở nhà với bà nội phải ngoan và nghe lời bà nhé, ăn ngoan này, ngủ ngoan này, chơi giỏi nhé. Có thời gian mẹ sẽ về thăm con nhé con yêu. Mẹ yêu con rất nhiều.
Cố gắng lắm tôi mới lấy lại bình tĩnh để nói mấy câu với con gái, lúc này con mới bớt khóc lại. Tôi nhớ con da diết, nhìn thấy con khóc tôi lại thấy có lỗi với con vô cùng. Nếu tôi không ly hôn có lẽ con gái sẽ không phải chịu khổ như vậy, con sẽ không phải xa bố xa mẹ, thiếu vắng tình thương của bố mẹ như thế.
Nhưng tôi và con gái đâu còn chỗ đứng trong lòng chồng cũ, cố níu kéo cuộc hôn nhân này chỉ khiến đôi bên tổn thương mà thôi. Tôi nhủ lòng sẽ sớm ổn định cuộc sống ở nơi đất khách quê người để có thể đón con gái lên ở cùng, bù đắp cho con những ngày mẹ con xa cách.