Vì thương hại nên tôi chấp nhận trở về, nào ngờ lúc trăng trối gặp mặt, câu nói của bà khiến tôi ngỡ ngàng.
- Đồng ý làm tình nhân 1 tháng với sếp, ngày cuối cùng chuẩn bị rời đi, tôi lao đao sửng sốt vì người đứng chờ sẵn
- Kiên quyết ép vợ kí đơn ly hôn để lấy bồ nhí sinh con trai về làm vợ, đến ngày nghe tin này, tôi như một kẻ điên hóa dại vì điều không ngờ
Tôi là mẹ đơn thân được 4 năm. Cha của con tôi là người tôi từng yêu sâu đậm suốt 3 năm. Ngày tôi yêu Trung, anh ấy chưa có gì trong tay, thậm chí còn mang nợ. Nhưng tôi không sợ khổ, vẫn luôn ở bên anh ấy, cố gắng để người yêu thoát khỏi cảnh khốn khó.
Đến khi nhà của Trung dần khấm khá, giàu có hơn thì mọi chuyện lại khác. Mẹ của Trung lại ghét tôi ra mặt. Tất cả là vì ngoại hình của tôi không hợp mắt bà, bà còn nói gia cảnh nhà tôi không tương xứng với nhà của bà. Bà cho rằng tướng mạo của tôi mang họa đến cho gia đình chồng.
Thậm chí, dù biết tôi có thai mà mẹ của người yêu thẳng thừng đưa ra yêu cầu muốn tôi phá thai. Bà ấy nói không muốn tôi liên quan đến Trung, đừng trở thành chướng ngại vật trong đời anh ấy. Lúc ấy, Trung cũng không còn yêu thương tôi như trước, xung quanh anh dần có nhiều phụ nữ đẹp và giàu hơn tôi. Trung thậm chí không bảo vệ mẹ con tôi, còn đồng tình cho rằng tôi nên phá thai.
Tôi dù hận mẹ con Trung nhưng đứa con là máu mủ của tôi, tôi không thể giết đứa trẻ vô tội này. Vì thế, tôi đành nói dối rằng mình đã phá thai để tránh xa hai con người ác độc đó.
Tôi bắt đầu cuộc sống của người mẹ đơn thân, tôi cũng không muốn lấy chồng, xem con là hạnh phúc của đời mình. Suốt 4 năm tôi cứ nghĩ sóng gió đã qua đi, chẳng ngờ lại có ngày Trung tìm đến gặp mẹ con tôi.
Anh ta nói mẹ mình mắc bệnh nặng, chỉ có ước nguyện gặp được tôi và con trai một lần cuối. Trung có thể biết tôi lén sinh con nhưng suốt bao năm anh vẫn không tìm đến để nhìn mặt con. Bao năm qua hận thù trong tôi cũng không còn, lại thấy người sắp chết rồi, cho bà ta được toại nguyện cũng là cái đức.
Tôi chỉ nghĩ mẹ của Trung muốn gặp cháu trai trước khi nhắm mắt, lại không ngờ vừa thấy mặt cháu thì bà tuyên bố nhượng đều do tôi làm chủ.
Tôi nghe thế mà sững sờ cho đến khi biết rõ mọi chuyện đằng sau lời tuyên bố đó.
Hóa ra sau khi chia tay tôi, Trung đã có một đời vợ. Người vợ này cũng tiêu hoang xài phí như Trung, chẳng được như tôi ngày trước vun vén, lo toan cho tiền bạc của anh. Cả hai chơi bời tới mức việc làm ăn của Trung đi vào đường cùng. Dù mẹ của Trung có vung tiền để con trai làm ăn cũng vô ích. Đến khi tiền của Trung ngày một cạn thì vợ của anh cũng đòi ly hôn. Từ đó, Trung cứ lông bông, chẳng làm được gì ra hồn.
Mẹ của Trung thấy con trai cứ chơi bời, bản thân lại bệnh chẳng sống được bao lâu thì chợt nhớ tới tôi. Rồi nghe Trung thành thật nói tôi đã sinh con trai thì mừng khôn xiết. Vì nghĩ giờ không cứu vãn được con trai chơi bời, bà muốn “đầu tư” cho cháu trai sau này để lo cho hương hỏa gia đình.
Tôi đương nhiên hiểu nếu mẹ Trung đề huề con cháu thì cần gì đến đứa cháu bà bắt “bỏ” ngày trước? Tôi liền trả lời bà:
“Từ trước đến giờ mẹ con cháu chưa từng cần tiền của gia đình bác. Cháu chỉ mong con được cha và bên nội yêu thương, nhưng tiếc là suốt 4 năm qua nó hoàn toàn không nhận được gì. Dù sao con của cháu bao năm nay vẫn không biết mặt cha. Nhưng cháu thấy vậy cũng tốt, vì nếu nó biết thì chỉ càng tủi thân vì có mà cũng như không. Nếu bác muốn gặp cháu nội thì nó cũng ở đây rồi, nhưng tài sản thì xin thôi ạ, mẹ con cháu không cần!”.
Nghe tôi nói thế thì mẹ của Trung khóc nghẹn không thành tiếng. Tôi sau đó cũng xin phép đưa con về.
4 năm nay không có tài sản bạc tỷ đó mẹ con tôi vẫn sống tốt. Tôi không muốn nhận tiền bạc của cải gì từ họ để khiến cuộc sống của hai mẹ con đảo lộn. Chuyện có thể làm tôi cũng đã làm, còn Trung và mẹ anh ta phải hối hận thì chính là quả báo mà họ phải nhận lấy cho những gì mình đã làm.