Bố tôi giật mình khi chứng kiến điều này. Ông đau xót cho con và thương cháu: Con ơi, sao con khổ thế này.
- Cưới nhau 1 tuần, đêm nào chồng cũng hùng hục cả đêm mà vẫn như ‘gà mắc tóc’, hoang mang vì điều này khiến tôi hoảng loạn cực độ
- Bị chồng bạo hành đến mức nhập viện, đang ngồi khóc cạn nước mắt, tôi lặng người khi gặp người lạ nhưng quen đến nơi an ủi
16 tuổi tôi tình cờ quen anh trong một lần trường cấp 3 diễn văn nghệ, anh học trên tôi 2 lớp và sắp ra trường. Một đứa con gái sinh ra trong gia đình gia giáo, bị bố mẹ quản thúc rất chặt nên tôi cũng không hề nghĩ gì về anh sau cái lần vô tình chạm mặt ấy. Nhưng anh thì lại không thế…
Anh bắt đầu tìm mọi cách để tán tỉnh theo đuổi bằng được cô gái có dáng người nhỏ nhắn khuôn mặt hút hồn anh từ cái nhìn đầu tiên ấy. Nửa năm anh theo đuổi miệt mài và cuối cùng tôi cũng gật đầu đồng ý làm người yêu của anh nhưng cũng từ đây tôi gặp phải sự phản đối kịch liệt của gia đình.
Bố mẹ muốn tôi học hành tử tế để còn tiếp tục học lên đại học, 3 đời nội ngoại nhà tôi đều là trí thức cả, tôi lại là con một của bố mẹ. Trong khi anh lại là con nhà buôn bán, có điều kiện nhưng bố mẹ chỉ cần anh học hết cấp 3 rồi ở nhà lo trông nom cửa hàng cho gia đình.
Ai cũng biết gia đình anh giàu và có m.áu mặt ở khu đó, lại còn có quan hệ mật thiết với xã hội đen nữa nên bố mẹ càng ngăn cản kịch liệt. Vậy nhưng càng cấm thì tôi lại càng lao đầu vào yêu anh. Lúc đó tôi chẳng hiểu sao tôi sống c.hết muốn yêu và lấy anh bằng được, anh cũng yêu thương và chiều chuộng tôi hết mức càng khiến tôi mụ mỵ.
Để rồi khi vừa tốt nghiệp cấp 3 tôi choáng váng biết tin mình có bầu. Vì không muốn xa tôi và có lẽ anh cũng biết tôi lên thành phố học chắc chắn sẽ rơi vào tay người khác nên đã chơi ván bài quá hiểm. Tôi hốt hoảng thông báo cái tin động trời này cho anh thì thấy anh nhảy cẫng lên vui sướng nên tôi cũng thấy ấm lòng vô cùng. Anh nói sẽ bảo bố mẹ sang xin cưới liền, nhưng tôi muốn anh phải sang thưa chuyện với bố mẹ tôi trước.
Vừa nhìn thấy anh, bố tôi đã quay vào không tiếp nhưng anh phán luôn một câu: “Cháu sang đây là để nói với hai bác cho cháu với Mai làm đám cưới vì cô ấy có bầu rồi. Nếu không chấp nhận cho bọn cháu lấy nhau thì nhà bác xấu hổ thôi” rồi anh quay gót bước luôn mặc bố tôi đứng c.hết lặng không nói được câu gì.
Tôi quỳ xuống van xin bố vì thấy rõ những tức giận trong mắt ông. Chưa bao giờ ông để ai xúc phạm mình như thế. Ông giơ tay ra nhưng rồi lại hạ xuống trước mặt đứa con gái duy nhất, tôi nhìn thấy giọt nước mắt ngưng lại nơi khóe mắt của ông. “Bảo nó mời bố mẹ sang, người lớn nói chuyện đàng hoàng”.
Cuối cùng tôi cũng hạnh phúc lên xe hoa cùng người đàn ông tôi yêu quý ở cái tuổi 18 với cái thai 2 tháng. Ngày cưới con gái, mẹ tôi khóc cạn nước mắt vì thương con, không biết một đứa được yêu chiều bảo bọc từ nhỏ như tôi đi làm dâu ở cái tuổi còn nông nổi sẽ thế nào. Tôi thì hạnh phúc quá vì nghĩ rằng đã có người đàn ông suốt đời bảo vệ mình rồi nên chẳng thể ngờ được hôn nhân nó lại phũ phàng tới như thế.
Ngay đêm tân hôn chồng tôi đã bỏ mặc vợ đi tới 3 giờ sáng. Tôi gọi điện thì anh bảo: “Bầu bí rồi còn tân với hôn gì nữa, em ngủ đi anh chơi với đám bạn lúc nữa mới về”. Tôi gạt nước mắt cố gắng đưa mình vào giấc ngủ nhưng không chợp mắt được. Căn phòng của 2 vợ chồng quá rộng và lạnh lẽo, tôi đã ước giá có mẹ ở đây.
Và cũng từ giây phút ấy tôi nhận ra cuộc hôn nhân của mình mãi mãi không bao giờ có hạnh phúc. Lấy về tôi mới biết chồng mình đã thuộc dạng ăn chơi thành thần, chẳng qua lúc yêu muốn chiếm trọn tôi nên anh cố giấu mà thôi. Suốt thời gian bầu bí tôi nghén ngẩm không ăn được gì nhưng chẳng bao giờ được một lời động viên của chồng.
Dù ốm nghén nhưng tôi vẫn phải ra trông coi cửa hàng cho nhà chồng, vì như mẹ chồng nói nhà này không ai được phép chơi cả trong khi đó thì chồng tôi lại đi tối ngày. Mẹ chồng lại bênh con bảo con trai đứa nào chẳng thế. Có những ngày đông khách làm tới tận 10 giờ đêm mới được nghỉ ăn tạm cái gì đó. Nhiều hôm ít khách tôi phải tranh thủ trốn về để mẹ nấu cho cái gì đó ăn. Ăn vội ăn vàng rồi lại phải phi ra cửa hàng nhà chồng ngay.
Khám thai người đưa tôi đi không phải là chồng mà là bố. Ngồi sau xe mà nước mắt chảy dài, bố cố nói mấy chuyện vui để con đỡ tủi. Từ ngày lấy nhau, chồng chẳng sang nhà một lần nhưng bố cho qua vì bố thương con mình. Cứ thế tôi cố gắng nén nỗi đau vượt qua giai đoạn bầu bí. Những tưởng đứa con trai chào đời thì chồng sẽ thay đổi. Nhưng không…
Mới 5 ngày sau khi sinh con, vào đúng đêm bà ngoại đã về nhà, tôi sốc ngất khi chứng kiến cảnh chồng đưa nhân tình về nhà riêng của 2 vợ chồng hú hí. Sững sờ tôi lao vào cào cấu thì bị chồng tát một cái đau điếng rồi giữ chặt lại để nhân tình thoát thân. Rồi anh ta cũng đóng sầm cửa lại bỏ đi luôn. Tôi cay đắng cùng cực, khóc như điên như dại, tại sao tôi lại ngu ngốc cãi lời bố mẹ quyết lấy anh ta để giờ phải nhận cái kết đắng chát thế này.
Tôi vội vàng lấy áo bọc đứa con mới sinh 5 ngày rồi mở cửa bước đi. Tôi biết đã đến lúc phải quyết định rồi. Tôi bắt xe ôm về nhà bố mẹ. Tay bế đứa con còn đỏ hỏn, nước mắt giàn giụa gõ cửa. Nhìn thấy tôi và cháu, bố giật mình thảng thốt, nước mắt rưng rưng: “Sao khổ thế này hả con. Kiếp sau, bố kiên quyết không sinh con gái nữa”.
Tôi đã viết đơn ly hôn kí sẵn và gửi cho chồng. Mặc anh ta van xin nối lại nhưng chắc chắn tôi sẽ không mu muội như một năm trước đây nữa. Không có anh ta nhưng tôi vẫn còn có bố mẹ, con tôi cũng có ông bà ngoại. Năm tới tôi sẽ đăng kí vào đại học và tiếp tục việc học, tương lai vẫn còn ở phía trước, vẫn chưa có gì là quá muộn với tôi.