Hôm đó tôi và chồng ra tòa lần cuối để nhận phán quyết ly hôn. Từ nay về sau sẽ là người dưng, tách biệt cuộc sống với nhau. Cực chẳng đã vì chịu đựng cảnh làm dâu bị ức hiếp mới ly hôn, nhưng tôi vẫn muốn trở về cùng chồng để cho con một gia đình đủ đầy.
- Chị chồng đến chơi rồi dúi cho tôi 300 triệu đồng, bỗng biết lý do, tôi ném thẳng xuống đất rồi thẳng tay đuổi chị về
- 'Mồi chài' chồng đại gia của bạn, tôi bàng hoàng, không dám 'vác' mặt ra đường 1 năm trời vì câu nói này
Tôi sống rất tủi khổ và ấm ức trong gia đình anh. Chồng tôi không muốn ở riêng, nhưng cũng chẳng bảo vệ được vợ của mình. Chịu đựng không thấu, tôi quyết định ra tòa ly hôn với chồng. Vì nếu cứ tiếp tục sống thế này, tôi sợ có ngày mình sẽ bệnh trầm cảm vì quá đau buồn và ấm ức.
Hôm đó tôi và chồng ra tòa lần cuối để nhận phán quyết ly hôn. Từ nay về sau sẽ là người dưng, tách biệt cuộc sống với nhau. Cực chẳng đã vì chịu đựng cảnh làm dâu bị ức hiếp mới ly hôn, nhưng tôi vẫn muốn trở về cùng chồng để cho con một gia đình đủ đầy.
Bước ra khỏi tòa án với phán quyết ly hôn, tôi thấy chồng ngần ngừ chưa chịu đi, như đang đợi tôi đi tới. Sau đó tôi bất ngờ khi thấy chồng bước đến nắm chặt lấy tay tôi. Quả thật lúc đó tôi đã có suy nghĩ chắc là chồng đã hồi tâm chuyển ý, muốn trở về với mẹ con tôi sao? Nhưng câu nói của anh sau đó khiến tôi nghiến răng oán hận anh hơn.
“Tôi nhớ hồi trước lúc yêu nhau tôi có tặng cô bộ trang sức, tính ra cũng lắm tiền. Mẹ tôi nói ly hôn rồi thì cô trả lại cho tôi, tôi thấy vậy cũng đúng”.
Tôi ngẩn người nhớ lại bộ trang sức ngày trước chồng tặng mình. Quả thực giá trị của nó cũng không quá lớn, nhưng vì tôi quý nên giữ rất kỹ, chưa từng mang ra đeo trên người. Sau khi quyết định ra khỏi nhà, tôi bỏ lại hết đồ vật từng sắm sửa sau khi lấy chồng. Tôi ra đi tay trắng để gia đình chồng không nói ra nói vào. Tôi không thể ngờ được chồng còn muốn đòi lại bộ trang sức kia. Anh còn nói là mẹ anh bảo đến lấy, đúng là con trai ngoan của mẹ không bao giờ thay đổi mà.
Tôi nghiến răng nói với chồng sẽ gửi về nhà cho anh ta, vì giờ tôi không mang theo trong người. Chồng tôi thấy tôi chắc chắn sẽ trả lại đồ thì quay đi không thèm ngoảnh lại. Tôi đứng ngoài hành lang tòa án mà thấy chua xót cho tháng năm mình bỏ ra cùng người đàn ông tệ bạc này. Chắc từ nay về sau, tôi cũng không dám lấy chồng nữa, một lần là quá mệt mỏi rồi!