Ai cũng nói, người lớn bảo thì dựa cột mà nghe, tôi cũng đành nhưng quá tức giận khi đang mang bầu bé thứ hai.
- Đêm nào vợ cũng nằm mơ thấy một đứa bé đầy than oán, sợ hãi liền đi đến gian phòng, ai ngờ cô sửng sốt trước món đồ dưới bát lư hương
- Trong màn đêm tối, chú rể say khướt trở về phòng cười gằn tiết lộ chuyện kinh hoàng, cô dâu nghe xong liền ba chân bốn cẳng chạy ngay về nhà mình
Tôi năm nay 33 tuổi, kết hôn được 8 năm. Sau khi kết hôn, tôi ở nhà chồng cùng với bố mẹ chồng. Nhà chồng tôi có 3 chị em, chồng tôi là con trai út, hai chị trên đã lấy chồng và ở xa. Thời gian đầu khi kết hôn, tôi được bố mẹ chồng giúp đỡ, tạo điều kiện rất nhiều vì lúc đó chúng tôi còn trẻ, mới đi làm, lương thấp.
Nhà chồng tôi có điều kiện, nên được ở nơi rộng rãi, đầy đủ tiện nghi quả đúng là mong ước của đôi vợ chồng trẻ chúng tôi, sau khi sinh bé đầu tiên, tôi được nhờ bố mẹ chồng rất nhiều. Được ông bà nội lo cho đủ thứ, tôi cũng yên tâm phần nào và tập trung cho việc chăm sóc con cho thật tốt.
Đến khi mang bầu bé thứ hai, cũng là lúc tôi ở nhà chồng được 4 năm. Chưa kịp vui thì vợ chồng tôi bất ngờ đến sốc khi bố chồng tôi thông báo vợ chồng tôi không được ở lại nữa, ra ngoài ở. Đồng thời bố chồng tôi cho vợ chồng tôi một số tiền và nói chúng tôi vay mượn thêm từ người thân, bạn bè, ngân hàng mà mua nhà, không được ở thuê.
Cầm tiền mà trong lòng trĩu nặng, biết mua được ở đâu với số tiền đó, nếu vay mượn cũng biết bao giờ mới trả được nợ. Ra ngoài ở rồi hàng tháng sẽ phải chi trả rất nhiều khoản. Thật may mắn, với số tiền bố mẹ chồng cho, cộng với gần một nửa nữa là đi vay mượn, chúng tôi đã mua được một căn hộ chung cư, cách nhà bố mẹ chồng tôi tầm 2km. Dù nhỏ, song với 4 người ở, vẫn có thể chấp nhận được.
Ngày rời nhà chồng để dọn đến nhà mới, vợ chồng tôi đã khóc, thầm trách bố chồng tôi. Nhưng rồi, về ngôi nhà đầu tiên mà vợ chồng tôi tự có được, cũng rất vui và hạnh phúc, từ lúc thấy căn hộ nhỏ, ở quen cũng thấy vừa vặn, đáng yêu. Từng món đồ trong nhà cũng tự tay mua sắm nên trân trọng lắm.
Tôi cũng đã biết cách sắp xếp kế hoạch chi tiêu cho hợp lý, tiết kiệm tiền để trả nợ. Từ ngày ra ở riêng, chồng tôi từ một người công tử quen được chiều chuộng, thờ ơ với làm ăn, việc nhà thì nay đã thay đổi, sống có trách nhiệm và chăm chỉ làm việc, nhạy bén trong làm thêm… Nhờ thế mà số nợ của chúng tôi ngày càng vơi dần, chỉ hơn 2 năm là trả hết nợ. Chúng tôi còn tích lũy được một khoản tiền, ít nữa đổi sang căn hộ rộng hơn. Vợ chồng tôi vui mừng lắm, nhưng trong lòng vẫn thầm trách bố chồng tôi.
Hôm vừa rồi, bố mẹ chồng tôi làm giỗ, trước nhiều người họ hàng, cả bố mẹ đẻ tôi nữa, bố chồng tôi nói: "Tôi rất tự hào về gia đình con trai. Mấy năm trước tôi không dũng cảm cho con cháu ra ở riêng, chắc gì giờ này chúng nó đã trưởng thành, tự chủ như ngày hôm nay? Thấy cảnh con trai chỉ mải mê bia rượu, con dâu cũng chăm chỉ ăn diện… bất đắc dĩ phải làm thế. Các con ấm ức, vất vả, nhưng kết quả hôm nay mới là quan trọng".
Sau lời nói của bố chồng tôi, ai cũng tấm tắc khen cách làm hay và ý nghĩa của ông. Tôi cũng rất xúc động, khóc và nói lời cám ơn bố chồng. Tôi đã không còn hờn trách bố chồng nữa và rất biết ơn ông. Tôi cảm thấy thật may mắn được làm con dâu của bố mẹ chồng tôi.
Đó là câu chuyện và ý nghĩ của tôi. Nhưng với nhiều người, có đồng tình với cách làm của bố chồng tôi không? Liệu ông có quá đáng không khi nỡ đẩy con cháu ra ngoài ở riêng trong khó khăn?