Khoảng 2 tháng trở lại đây, một người bạn của chồng đến ở nhờ nhà tôi. Nói thật là tôi khá khó tính nên không hề đồng ý ngay từ đầu. Trong nhà trước giờ chỉ có hai vợ chồng sống thoải mái vô tư quen rồi, bỗng có người lạ thì chắc chắn sẽ nảy sinh ngại ngùng rồi thiếu riêng tư.
- Đêm cuối trước khi ra tòa ly hôn, vợ bỗng đưa tôi một chiếc hộp nhỏ, mở ra xem thì bủn rủn tay chân vội ôm lấy vợ van xin tha thứ
- Mẹ chồng tặng chiếc chăn xoàng làm quà tân hôn, tôi xấu hổ cất luôn một xó, đến 2 năm sau mới kinh ngạc khi thấy thứ bên trong
Vợ chồng tôi lấy nhau 4 năm nhưng vẫn chưa có con là vì vấn đề sức khỏe của tôi. Nhưng suốt 4 năm qua, chưa bao giờ trở ngại ấy làm khó hôn nhân của cả hai. Bởi lẽ, bố mẹ chồng tâm lý, chẳng hề giục giã, ông bà cũng bảo con cái là lộc trời cho, nếu không đẻ được thì cố sống vì tình vì nghĩa cho tốt. Bố mẹ chồng chẳng đặt nặng chuyện đẻ con nối dõi lên nhà tôi, cũng có thể một phần là bởi chồng không phải con trai trưởng.
Về phía chồng tôi, tư tưởng của anh cũng cực kỳ hiện đại, chúng tôi cứ sống hai người vui vẻ như vậy. Thi thoảng đi du lịch, hoặc đơn giản chỉ là lên phố ăn những món thật ngon. Chồng tôi bảo thi thoảng đến viện tái khám lại xem có cơ hội hay tiến triển gì không, ngoài ra anh chẳng đốc thúc hay gây sức ép tâm lý quá gay gắt cho tôi.
Tuy nhiên nói như vậy cũng không có nghĩa là tôi không lo sợ, mặc cảm. Vì căn bệnh của mình nên chuyện "giường chiếu" của hai vợ chồng cũng bị giảm sút đáng kể. Ngày trước, chúng tôi khá hòa hợp mỗi lần "ân ái", thậm chí gần như được xem như hoàn hảo. Vậy mà giờ tần suất sinh hoạt vợ chồng giảm đi đáng kể, một phần vì công việc cũng bận bịu, nhưng chủ yếu vẫn là do chúng tôi bớt hứng thú "ân ái" rồi.
Tôi quá ngây thơ, cứ ngỡ rằng vợ chồng sẽ sống bình yên ngày qua ngày như thế này mãi về sau. Nhưng rồi những góc tối của chồng tôi dần dần lộ ra, khiến tôi sốc óc và thất vọng tột bậc.
Khoảng 2 tháng trở lại đây, một người bạn của chồng đến ở nhờ nhà tôi. Nói thật là tôi khá khó tính nên không hề đồng ý ngay từ đầu. Trong nhà trước giờ chỉ có hai vợ chồng sống thoải mái vô tư quen rồi, bỗng có người lạ thì chắc chắn sẽ nảy sinh ngại ngùng rồi thiếu riêng tư. Vả lại, bạn bè quen cỡ nào, liệu có tin tưởng để họ sống trong nhà mình?
Tôi thấy người đàn ông mà chồng tôi bảo là bạn còn khá trẻ, chẳng hiểu vì đâu mà quen được anh ấy, vậy mà ông xã nói là bạn chơi nhiều năm rồi nên rất tin tưởng. Cuối cùng, vì không muốn chồng càu nhàu nên tôi chấp nhận cho bạn của anh ở chung nhà. Cậu ta sẽ ở một phòng riêng, không ăn uống chung và hứa sẽ tuân thủ mọi quy định mà tôi đưa ra.
Đúng là trong thời gian cậu ấy ở nhờ đây, có vài bất tiện nhỏ song nhìn chung cậu trai này rất sạch sẽ gọn gàng, thậm chí là thơm tho. Mỗi lúc cậu ấy đi qua, tôi ngửi được mùi nước hoa rất quyến rũ.
Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy, có những hôm bạn của chồng tôi còn chẳng ra khỏi phòng. Trong phòng đó thì cũng có nhà vệ sinh riêng nên tôi không phải lo về những tình huống chung đụng. Nhưng nào ngờ cậu ta chính là tình địch của tôi.
Tôi chỉ có thể biết được qua buổi đêm định mệnh tuần trước. Khi đó chồng tôi bảo sẽ xem phim ngoài phòng khách với bạn nên tôi ngủ trước đi. Tôi thì không đam mê phim ảnh lẫn thức khuya lắm nên để tùy chồng muốn làm gì cũng được. Ấy thế nhưng trái ngang làm sao, cánh cửa phòng đóng không chặt, lộ ra một khoảng trống nhỏ. Tôi đang ngủ bỗng hơi khát nên định ra ngoài phòng khách uống nước. Đồng thời, một số âm thanh lạ khiến tôi hơi tò mò xem chuyện gì xảy ra bên ngoài.
Bất chợt, cảnh tượng hai người đàn ông trần như nhộng nằm ôm nhau đập vào mắt tôi. Chiếc cốc trên tay tôi rơi vỡ toang dưới sàn nhà. Tôi còn tưởng mình đang nằm mơ nhưng không, là sự thật, một sự thật sốc óc!
Tôi không làm um sùm lên vì nghĩ cho thể diện của tất cả. Đến khi ngồi lại với nhau, chồng tôi vô tư nói muốn thử cảm giác lạ, vả lại thời gian qua đã thấy chuyện "ân ái" của hai chúng tôi nguội lạnh. Cuối
cùng, anh còn nói như nắm thóp tôi rằng, anh tôn trọng chuyện không sinh con đẻ cái được của tôi, thì tôi cũng nên tôn trọng sở thích tình dục của anh.
Cả đêm đó tôi khóc đến nỗi mắt sưng húp. Sáng hôm sau bạn của chồng cũng rời khỏi nhà tôi nhưng tôi đâu có quan tâm được nữa. Giờ tôi là một người vợ không sinh con được, lại còn có ông chồng phóng đãng như vậy. Liệu cuộc sống của tôi sẽ chấm dứt từ đây sao, tôi mệt mỏi và đau lòng quá...