Thương cũng phải thương đè nén, không thể đòi hỏi, càng chẳng mong bồi hoàn. Tôi thua với chính lương tri của mình. Tôi thua khi rành rành tôi hiểu yêu một người đã có gia đình chính là một tay dâng thuốc độc cho mình, một tay giết chết một gia đình
Đời này chẳng thiếu người uất hờn kẻ thứ ba chen ngang hạnh phúc của người khác. Lời lẽ nhẹ nhàng còn chẳng nghe nổi, đòi hỏi sao được cảm thông của ai? Cũng đều hiểu đó là vị trí đầy tội lỗi, khó lòng dung thứ, không dễ thấu hiểu. Tôi hiểu, hiểu hết đó chứ. Vì trước khi là kẻ mang danh phá nát gia đình của người khác, tôi cũng là một người đàn bà hiểu hết lý lẽ ở đời. Cũng nào có phải là kẻ giẫm đạp đạo lý mà sống ngông cuồng đâu. Cũng từng đầy mộng mơ một tình yêu son sắc, một vị trí danh chính ngôn phận như bao người đàn bà khác. Chỉ là, người tôi chọn để ký gửi yêu thương lại là đàn ông đã có gia đình. Những đạo lý tôi từng thuần ngấm tâm can trước đó lại bỗng chốc lùi bước trước thứ tình yêu tôi xem là một đời. Đàn bà mà, yêu rồi thì như kẻ ngốc bất phân phải trái…
Tôi gặp anh vào những năm tháng đã qua đủ những tổn thương không dứt, tim cũng đã cạn kiệt yêu đương. Anh là mồi lửa làm bùng lên ngọn đuốc như tắt ngúm trong lòng tôi. Anh dịu dàng, trưởng thành và từ tốn đến lạ. Đến khi tôi đủ can đảm để bước ra tường thành chính mình xây nên để tránh né anh, cũng là lúc tôi biết người đàn ông này rõ ràng là người tôi không được phép yêu. Chỉ là, vì đã từng biết bão tố dữ dội thế nào thì khi bắt gặp một tia nắng nhỏ thôi cũng khiến người ta cố chấp nắm giữ. Tôi đã từng xem anh là tia nắng duy nhất của đời mình, cho đến khi tôi biết tia nắng đó hóa ra đã thuộc về một người khác ngay từ đầu.
Tôi hiểu mình nào có tư cách để bao biện cho bản thân. Tôi biết có một người phụ nữ đau lòng vì mong cầu yêu đương của tôi. Tôi cũng biết có những đứa trẻ khóc đòi ba hằng đêm khi tôi đang triền miên hạnh phúc. Chẳng giây phút nào trong đời tôi có thể quên rằng mình là kẻ đến sau dư thừa không chút đúng đắn. Thương cũng phải thương đè nén, không thể đòi hỏi, càng chẳng mong bồi hoàn. Đau cũng phải đau sau một người, tổn thương cũng chẳng đủ tư cách kêu than. Thế gian có thể gọi tôi là kẻ vô tri vô giác tàn nhẫn, chứ nào biết những người lỡ lầm như tôi lại cặn kẽ dày xéo tội lỗi của bản thân mỗi ngày.
Nhưng rõ ràng, đến cả thượng đế cũng không thể đủ bao dung cho tội lỗi của tôi. Ngày anh quay lưng đi, bảo rằng anh phải về với vợ con, tôi hiểu trò chơi này cũng đã đến hồi kết. Đến cuối cùng, tôi vẫn là kẻ thua thảm bại. Tôi thua với chính lương tri của mình. Tôi thua khi rành rành tôi hiểu yêu một người đã có gia đình chính là một tay dâng thuốc độc cho mình, một tay giết chết một gia đình. Tôi có tội với chính mình và cả người khác. Thuốc độc tôi uống, đến cuối cùng là bi đát đau thương, tự khoét lòng dạ mình, tự nhấn chìm nhân phẩm của bản thân. Cái kết sau cùng này vốn dĩ tôi biết ngay từ đâu. Chỉ là, tôi hùa theo mớ yêu thương của chính mình. Vì yêu mà bất chấp, vì thương mà cam chịu. Thà là chọn một tình yêu buông chứ một mực không buông bỏ…
Tôi chỉ mong, đàn bà trên thế gian này có thể hiểu, đừng mong cầu một hạnh phúc vốn ngay từ đầu đã không thuộc về bạn. Tình yêu nếu bạn đã biết sẽ không có một cái kết đẹp, hà cớ gì phải dốc sức nhọc lòng? Giành giật hạnh phúc của người khác thì bạn cũng chẳng thể có được an yên. Hạnh phúc bạn có thể cướp từ tay người khác thì cũng không thể thuộc về bạn cả đời. Mật ngọt của thứ tình yêu sai trái bạn cố giữ này sẽ dần dần là thuốc độc giết chết tâm can bạn.
Đàn ông như kẻ đi biển, có thể cần phao để chu du khắp thiên hạ, nhưng chắc chắn sẽ quay về với bến bờ cuối cùng. Khi bão tố nổi lên, đàn ông sẽ cần phao như sinh mệnh của mình, nhưng được bao lâu chứ? Phao vẫn cứ là phao, an toàn đến mấy cũng nào là bến bờ an yên? Nếu có thể, xin bạn đừng chỉ là chiếc phao để đàn ông ngao nghê với mới mẻ và cám dỗ, chán chê rồi lại vứt bỏ để vào bờ. Phải để đàn ông xem bạn là bến bờ cuối của đời họ, một lòng quay về, một dạ ngóng trông. Phải là người đàn bà duy nhất của đàn ông, chẳng cần giành giật, không phải tội lỗi dày vò.
Có như thế mới mong hạnh phúc, có như vậy mới không khổ đau một đời không dứt, đàn bà à…