Chỉ có chúng ta mới hiểu mình đã từng cần nhau thế nào, đã mặn mà muốn bên nhau ra sao. Chỉ chúng ta hiểu, chỉ chúng ta đủ sức nhắc mình nhớ lại. Đừng để mọi thứ nguội lạnh theo tháng năm, đừng để ai khác dạy ta một cách yêu thương khác…
Có những ngày trong hôn nhân, em không hay anh về tự lúc nào, anh cũng không biết em đi làm từ sớm ra sao. Mình vẫn thấy nhau mỗi ngày, có khi lại xa nhau vì điều gì đó, thế nào thì vẫn chỉ nhìn thấy nhau đó, lại chẳng biết nói gì cùng nhau, chẳng còn thấy cả bóng hình mình trong mắt người kia. Mình nằm cạnh nhau, thôi những chiếc hôn sâu, thôi cả những cái ôm thật chặt, chỉ còn biết chìm vào giấc ngủ cho qua một ngày, cho qua một thời…
Có những ngày trong hôn nhân, em và anh không còn nói về nỗi nhớ dành cho nhau. Nỗi nhớ giờ chỉ còn dành cho con, chỉ còn biết nhớ con khi lỡ xa nhà. Gọi điện về từ nửa vòng trái đất, cũng chỉ để được nhìn thấy con, được nghe con nói. Còn anh với em, tự dưng lại như chẳng còn biết nhớ nhau. Người ta hay nói với em, đó là thói quen, là những thân thuộc vợ chồng, ở với nhau bao lâu rồi còn đòi nhớ nhau như thuở mới yêu. Vậy mà có ngày em cũng thấy chột dạ, bao lâu rồi mình không nhớ nhau?
Có những ngày mình bên nhau, vẫn nói với nhau về nhiều điều, chỉ là không nói về chúng ta. Anh không còn kể em nghe về những đam mê của đàn ông, em không còn để anh biết những lặt vặt muộn phiền của đàn bà. Chúng ta chỉ còn nói với nhau về con, về ông bà, về tất cả mọi thứ, trừ chúng ta. Mà cuộc đời này mỗi khắc mỗi giây đã có đổi thay, huống hồ chính chúng ta. Nếu anh không kể em nghe, nếu em không nói cùng anh, sao ta theo kịp chính ta mỗi giờ khắc xê dịch. Sao chúng ta biết có một ngày mình lỡ bước chân nhau…
Trong hôn nhân, sẽ có giai đoạn điều người ta sợ nhất không phải là ngoại tình. Sóng gió bủa vây người ta sợ thật, còn bình yên quá hóa lặng thinh lại càng khiến người ta sợ hơn. Thà nhìn thấy được lòng nhau, thà có gì để nói với nhau, thà còn hồ hở nói với nhau về tình yêu và cuộc đời… Chứ cứ im lìm sống cạnh nhau, như hai thế giới tồn tại song song thì còn gì buồn hơn, còn gì khiến người ta dễ xa nhau hơn. Như anh và em, như chúng ta của hôm nay, như thế liệu có buồn quá không, có thiếu thốn cho một cuộc đời cần ý nghĩa hơn không?
Anh ơi, người ta là vợ chồng, dù là 10, 20 năm hay tận đến 50 năm thì đâu phải chỉ cần có một người sống cùng, ngủ cùng mà chẳng hiểu lòng nhau. Người ta bên nhau cũng đâu phải chỉ để có một gia đình để lo toan, chăm chút. Mình từng vì tình yêu ở lại đời nhau, từng nghĩ sẽ cần nhau cả đời bằng những nhớ thương và đắm say. Vậy rồi hôm nay mình quên mất, mình chỉ còn dành cho nhau những trách nhiệm bổn phận, chỉ còn nhìn thấy nhau là cha là mẹ của con chúng ta. Mình lỡ quên mất rồi, quên yêu thương và nhớ đến nhau…
Anh ơi, chúng ta có bao nhiêu năm cuộc đời để yêu thương đâu, chúng ta cũng đâu có lần hai tìm lại nếu một mai có ai lỡ xao lòng. Chỉ có hôm nay, chỉ cần hôm nay, chỉ có thể là hôm nay để kịp nhắc nhau yêu thương, nhắc nhau vỗ về hạnh phúc. Và cũng chỉ có chúng ta mới hiểu mình đã từng cần nhau thế nào, đã mặn mà muốn bên nhau ra sao. Chỉ chúng ta hiểu, chỉ chúng ta đủ sức nhắc mình nhớ lại. Đừng để mọi thứ nguội lạnh theo tháng năm, đừng để ai khác dạy ta một cách yêu thương khác…
Vì vậy anh ơi, mình đừng bỏ quên nhau khi cuộc đời đi qua quá vội. Dừng lại đôi chút nắm tay em, nghỉ đôi ít ôm lấy nhau, và mình bước chậm thôi để lại nhớ yêu thương và nhớ về nhau. Mình thử bỏ qua hết trách nhiệm, thử để con cái đằng sau tình yêu chúng ta dành cho nhau. Mình thử, chỉ còn lại chúng ta, chỉ còn lại tình yêu cần được nhen nhóm. Mình thử, lại nói thương nhau, chứ đừng chỉ sống cạnh nhau, anh nhé…