Cứ nghĩ đàn ông ngoại tình sẽ chẳng mất điều gì, ai ngờ bây giờ tôi đánh mất đi những điều quý giá nhất trong cuộc đời. Có hối hận, có làm điều gì đi chăng nữa thì cũng đã muộn màng rồi!
- Người chồng tốt là phải thường xuyên làm việc nhà
- Chồng vô tâm sẽ không bao giờ biết trân trọng những hy sinh của vợ
Tôi đã đọc, đã nghe nhiều về những hậu quả của ngoại tình. Thế nhưng, đàn ông một khi đã bị cám dỗ, bị dục vọng lấn át thì chẳng nghĩ được chuyện gì xa xôi. Vợ tôi không có một điểm nào để chê. Cô ấy đảm đang, hiền lành chăm sóc gia đình chu đáo. Tôi thương vợ nhưng vẫn bị chinh phục bởi vẻ đẹp của những người đàn bà khác. Mỗi lần đi công tác tôi đều tìm kiếm những cô gái thật trẻ, thật đẹp để giải quyết nhu cầu. Những lần lên giường với họ luôn cho tôi những xúc cảm rất thăng hoa.
Tôi cũng chả mấy khi cảm thấy có lỗi với vợ vì tôi nghĩ miễn là mình hoàn thành tốt trách nhiệm của một người chồng, người cha. Có nhiều bóng hồng sau lưng nhưng tôi vẫn chu toàn vai trò làm chủ gia đình. Đến tháng, đưa cho vợ một số tiền lớn nuôi con. Cuối tuần đưa vợ con đi chơi, mua sắm. Tôi cho vợ con mình một cuộc sống tốt mà không phải người đàn ông nào cũng làm được. Tôi nghĩ chuyện ngoại tình cũng như một thói xấu của đàn ông mà thôi, chẳng có gì phải nghiêm trọng lên cả.
Đàn ông không thú nhận thì ai biết được những bí mật tày trời của họ. Tôi vẫn dùng lí trí để biết rằng mình chỉ xem đó chỉ là những cuộc dạo chơi qua đường. Biết gia đình, vợ con vẫn là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Ôm một cô gái trong tay, tôi vẫn rạch ròi với họ: “Đây là cuộc chơi, tàn cuộc thì chẳng còn liên quan gì đến cuộc sống của nhau”. Thế nhưng, “đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma”, chuyện ngoại tình của tôi vỡ lở. Và tôi đã phải chịu hậu quả cay nghiệt cho việc phản bội gia đình.
Vợ tôi biết chuyện, cô ấy đau đớn, sững sờ vì quá sốc. Nhưng vài ngày sau đó, cô ấy im lặng đến đáng sợ. Nhiều người đàn bà khi phát hiện ra chuyện chồng phản bội thường chỉ trích, chửi bới nhưng vợ tôi lại có một thái độ câm lặng. Điều đó khiến tôi hoang mang vô cùng. Tôi nghĩ có lẽ vì quá đau khổ mà cô ấy chẳng nói nên lời, tôi sợ cô ấy có thể làm điều dại dột. Nhưng tôi đã quá ảo tưởng về tầm quan trọng và vị trí của mình trong trái tim vợ. Hai tuần sau, cô ấy gom đồ về nhà mẹ đẻ và bảo rằng sẽ sớm viết đơn ly hôn. Khi tôi cuống quýt xin lỗi, van lơn thì cô ấy nói rằng: “Aó bẩn người ta có thể giặt lại mà mặc, một người chồng đã sống dơ bẩn thì chẳng có cách nào có thể chung sống với nhau được nữa”.
Nhưng đau lòng nhất chính là thái độ coi thường của 2 đứa con tôi. Một đứa học lớp 11, một đứa lớp 8. Ngày trước chúng vô cùng lễ phép và kính trọng ba, nhưng khi biết tôi ngoại tình thì chúng thay đổi hẳn thái độ. Chúng thấy tôi mà chẳng chào hỏi, mặt lạnh tanh. Một bữa, đứa con trai đi chơi đến nửa đêm mới về, khi tôi lên tiếng nhắc nhở thì liền bị con vặn vẹo: “Ba là người đàn ông ngoại tình, phản bội mẹ thì tốt đẹp gì mà dạy con”. Đứa con gái nhỏ cũng như thế. Tôi đau khổ và bất lực vô cùng.
Gia đình này tôi đã chẳng giữ được, còn đánh mất đi sự kính trọng của các con. Chỉ trách bản thân tôi vì quá tham lam bây giờ phải chịu hậu quả. Cứ nghĩ ngoại tình sẽ chẳng mất điều gì, ai ngờ bây giờ đánh mất đi những điều quý giá nhất trong cuộc đời. Có hối hận, có làm điều gì đi chăng nữa thì cũng đã muộn màng rồi!