Rồi chị về nhà, giả vờ như chưa biết chuyện gì. Chồng ngoại tình nhưng vẫn ân cần quan tâm vợ, còn ả đàn bà kia thì một chị, hai em ngọt xớt. Chị thấy kinh tởm. Chị sẽ cho hai người một bài học cay đắng nhất cuộc đời.
- Tâm sự đàn bà chán chồng: Bước về nhà lại thấy mình càng cô độc
- Gửi đàn bà một đời chồng: Đừng sợ miệng lưỡi người đời, nếu gặp được người tốt hãy cứ yêu
Với những ai làm vợ, có nỗi đau nào lớn hơn chồng ngoại tình? Nỗi đau của chị còn lớn hơn gấp nhiều lần khi chồng phản bội để ăn nằm với người phụ nữ chị cưu mang, giúp đỡ. Đúng như người đời đã nói: Khi bản năng lên ngôi thì tình yêu cũng phải ngồi xuống!
Chị có một tuổi thơ nghèo khó. Lên thành phố lập nghiệp khi chưa tròn 17 tuổi. Chị phụ cho một tiệm may, vừa phụ vừa học việc. Sau khoảng thời gian thạo việc và gom góp được một số tiền chị mở một tiệm riêng. Rồi dần dần ăn nên làm ra chị có một cơ sở may nho nhỏ. Tuy không lớn lắm nhưng đủ ăn đủ mặc, và chị được xem là một người giàu có thành đạt mỗi khi về quê.
Chị lấy chồng, có một căn nhà nho nhỏ cho riêng mình. Anh này người cùng quê với chị, gia cảnh cũng khó khăn. Đó là mối tình đầu, chị yêu những ngày còn ngồi ghế nhà trường. Khi chị có mọi thứ thì anh vẫn chưa có gì. Cưới được chị, anh coi như đổi đời. Thỉnh thoảng về quê, chị cũng hay đi quanh xóm xem đàn bà, con gái ai rảnh rang thất nghiệp thì chị đưa lên cơ sở may của mình học việc. Chị cũng trả lương hậu hĩnh, khi nào cứng tay nghề thì chị cho ít vốn về quê mở tiệm. Nhờ chị mà bao người đàn bà thoát khỏi cảnh thất nghiệp, nghèo khổ. Ở quê cứ trông chờ mãi vào mấy sào ruộng, không biết đến bao giờ mới khá nổi.
Cách đây hơn một năm, chị về quê. Người hàng xóm nhờ chị dắt em gái lên thành phố học may, chị vui vẻ nhận lời. Lên thành phố do ăn uống đầy đủ, không phơi nắng phơi sương nên cô ta dần dần trắng trẻo, đẹp ra trông thấy. Rồi những người trong cửa tiệm to nhỏ với chị là coi chừng mất chồng, dạo này thấy chồng chị hay đi riêng với cô gái đó. Chị bán tín bán nghi. Một bữa đi giao hàng về trễ, đúng lúc hai người đang đèo nhau trên xe phóng ra khỏi tiệm. Chị chạy theo và thấy hai người dắt díu nhau vào nhà nghỉ.
Chị uất nghẹn, chị đã dang tay bao bọc lúc khốn khó. Chị cho cô ta công việc, cho chỗ ăn, chỗ ở mà nỡ lòng nào ăn nằm với chồng chị. Họ xem chị là gì? Một người đàn bà ngu muội, để người khác qua mặt mình dễ dàng như vậy sao? Rồi chị về nhà, giả vờ như chưa biết chuyện gì. Chồng thì vẫn ân cần quan tâm, ả đàn bà kia thì một chị, hai em ngọt xớt. Chị thấy kinh tởm. Chị nghĩ, chị sẽ cho hai người một bài học cay đắng nhất cuộc đời.
Khi hai người dắt nhau đi nhà nghỉ, chị chụp ảnh lại. Khi họ về, chị ngồi sẵn đợi. Hai người cứng lưỡi khi chị đưa bằng chứng ra. Ngay lúc đó, chị chìa đơn ly hôn bắt chồng ký. Anh ra đi với hai bàn tay trắng, mọi thứ trong nhà này đều là mồ hôi nước mắt của chị. Còn với cô gái kia, chị gọi điện về quê bảo trả lại cho họ người đàn bà mất nết, đi ăn nằm với chồng người khác. Hai người van xin, thậm chí cô gái kìa quỳ mọp xuống xin chị nhưng chị không thay đổi. Với chị, một khi đã bị phản bội, quay lưng thì sẽ không bao giờ có chuyện tha thứ.