Chồng là thanh xuân, là hy vọng, là cả cuộc đời người đàn bà vậy nên một khi anh ta phản bội, vết thương vĩnh viễn không thể lành. Đừng bắt đàn bà phải giả vờ thanh cao, phải bao dung, phải mềm mỏng để níu kéo chồng quay về. Việc đó giống như rút lại mũi dao người ta đâm lén sau lưng, để đâm lại mình thêm một lần nữa.
- Đàn bà à, đừng tiếc rẻ hạng đàn ông so sánh tình nghĩa trăm năm với tình dục vài giờ
- Đàn ông ngoại tình thường không nghĩ đến hậu quả mà chỉ để tâm làm sao để có thêm lần nữa
Đàn bà nhiều khi hi sinh mù quáng mà quên mất bản thân mình. Vun vén cho chồng con, chăm lo từng chút cho mái ấm gia đình. Khi bắt đầu làm vợ, làm mẹ những trách nhiệm phải gánh trên vai khiến họ mệt nhoài. Nhiều người phụ nữ không vì thế mà cảm thấy mình thiệt thòi. Ngược lại họ tự hài lòng với những bữa cơm ấm áp, với hạnh phúc nhỏ của mình. Chỉ cần người đàn ông bên cạnh cho họ một điểm tựa vững chắc của cuộc đời, thế là đủ.
Thế nhưng, nhiều người đàn ông không nhìn thấy những vất vả, mệt nhọc của vợ. Sống vô tâm hờ hững với người bạn đời của mình. Và đau lòng hơn, họ nhẫn tâm chà đạp lên tất cả tận tụy, hi sinh của vợ để đi ăn nằm với người khác.
Chị là một người đàn bà rất giản đơn. Chị thấy mình may mắn khi có một gia đình nhỏ, hai đứa con ngoan ngoãn thông minh. Chị suốt ngày tất bật trong căn bếp của mình để nấu những món ngon cho chồng con. Ngôi nhà mà một ngày thiếu chị tất cả sẽ rối tung lên.
Sinh hai đứa con, lại suốt ngày lúi húi trong bếp chị già hơn so với tuổi 35. Chị cảm nhận được cái thở dài thườn thượt của chồng khi cởi áo chị ra. Rồi anh ta ngoại tình. Cô nhân tình là em tiếp viên ở quán nhậu anh hay ghé. Cô ta trẻ, chân dài lại ăn mặc hở hang. Thấy anh có tiền nên lả lơi, quyến rũ.
Ít lâu sau, chị phát hiện ra chồng phản bội. Chị đau lắm, cảm giác có một tảng đá lớn đè nặng lên ngực khiến mình không thở nổi. Tại sao anh lại làm cái việc tồi tệ đó? Bao nhiêu cố gắng và hi sinh của chị dành cho anh chưa đủ hay sao? Chị ngồi nghĩ lại khoảng thời gian bao năm chôn vùi cả thanh xuân của mình để vun vén cho chồng. Cuối cùng nhận được chỉ toàn là giả dối.
Chị và anh cãi nhau một trận to. Anh không biết sai mà còn đổ lỗi do vợ. Anh bảo chị hãy nhìn lại bản thân mình xem, luộm thuộm, xấu xí như một bà già. Đi với chị anh cảm thấy xấu hổ lại. Chị như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Sao anh có thể thốt ra được những câu nói khiến người khác đau đớn đến như vậy? Chị già nua, chị xấu xí đến mức ấy ư? Nếu anh chỉ cần một ả đàn bà thật đẹp đẽ để lên giường thì anh là hạng đàn ông quá hèn hạ.
Chị gom đồ dọn ra ngoài sống. Biết tin, mẹ chị chạy ra nhà trọ khuyên chị bình tĩnh. Dù gì vợ chồng cũng sống với nhau biết bao năm chứ có phải còn trẻ đâu mà giận với hờn. Mẹ khuyên chị hãy về nhà, chồng chơi chán rồi thì về. Mình là đàn bà phải biết nghĩ sâu xa để giữ hạnh phúc. Chị cười chua chát: “Không một người đàn bà nào có thể chấp nhận nổi cái việc chồng đi ăn nằm với con đàn bà khác. Hơn nữa, nếu ăn bánh trả tiền còn có thể tha thứ, đằng này còn giẫm đạp hết lên tất cả hi sinh của vợ mà chê bai, trách mắng…”.
Mẹ chồng chị ít hôm sau cũng ra nhà trọ mà an ủi chị. Bà bảo đàn ông ai cũng thèm của lạ, nhưng ăn no chán chê thì lúc nào cũng sẽ quay về với vợ con. Chị không nói gì chỉ thầm nghĩ trong lòng: “Nếu anh ta quay về thì sao? Liệu tình cảm vợ chồng có thể được như xưa?". Chị không thể tha thứ được những gì anh ta đã gây ra cho cuộc sống của chị. Chị không thể ôm lại một người đàn ông làm chị đau đớn đến mức muốn chết đi….
Vài ngày sau, chị trông thấy anh chồng chở nhân tình về nhà. Khi chị dọn đi, dù rất căm hờn nhưng chị nghĩ rồi anh ta sẽ hối hận khi không còn thấy chị trong căn nhà này. Vậy mà chị đi mới mấy ngày, anh ta đã ngang nhiên dẫn con đàn bà đó về nhà ngủ. Đến nước này chị đâu còn lí do gì để mà quay lại? Chị viết đơn ly hôn và anh ta kí rất nhanh. Ly hôn nhưng chị không bao giờ tha thứ cho kẻ bội bạc đó.
Nỗi đau chồng bội bạc sâu lắm nên những ai chưa từng trải qua không thể hiểu được. Chồng là cả thanh xuân, là hy vọng, là cả cuộc đời người đàn bà vậy nên một khi anh ta phản bội, vết thương vĩnh viễn không thể lành. Bởi vậy, đừng bắt đàn bà phải giả vờ thanh cao, phải bao dung, phải mềm mỏng để níu kéo chồng quay về. Việc đó giống như rút lại mũi dao người ta đâm lén sau lưng, để đâm lại mình thêm một lần nữa.
Đàn bà à, hãy buông bỏ khi không thể ôm thêm một lần người đàn ông bội bạc. Hãy tự giải phóng cho mình khỏi những nỗi đau mà cuộc hôn nhân bất hạnh mang lại. Đàn bà hãy làm chủ cuộc đời mình, cười khi vui, khóc khi tận cùng nỗi buồn. Khi chồng phản bội cũng chẳng cần gồng mình lên tha thứ bởi sự khoan dung như liều thuốc độc giết mình từng giờ, từng ngày.