“Những ngày mới về trại giam, con thật sự hoang mang, dao động, buồn chán; nhưng con đã dần thay đổi suy nghĩ, phải phấn đấu học tập và rèn luyện, sửa chữa sai lầm để có cơ hội làm lại cuộc đời. Có được như ngày hôm nay chính là nhờ vào sự quan tâm, động viên an ủi của mẹ bên cạnh trong những lúc con tuyệt vọng nhất. Người ta nói, con thật may mắn vì gặp được mẹ và gia đình”…
- Nhân chứng vụ nam SV HUTECH tử vong: Mảng bê tông bất ngờ rơi xuống, phát ra tiếng "rầm" lớn khiến nhiều bạn hốt hoảng
- Bé trai 15 tuổi tố bà già U60 cưỡng hiếp đến mắc bệnh: Em cắt tay tự tử mà không chết, em nhục nhã lắm
Đó là những lời tâm sự trong lá thư có tựa đề “Thư gửi mẹ” của phạm nhân Nguyễn Thị Đoan Trinh, đang chấp hành bản án 10 năm tù về tội “Giết người” tại Đội phạm nhân số 9, Phân trại số 2, Trại giam Đắk Trung Bộ Công an, viết gửi người mẹ của nạn nhân bị sát hại, cũng chính bạn trai từng yêu thương của phạm nhân.
Bức thư thấm đẫm nước mắt và những lời xin lỗi đã làm không ít người bật khóc trong Ngày hội truyền thông “Ước mơ ngày trở về” do Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam phối hợp cùng Tổng cục Thi hành án hình sự và Hỗ trợ tư pháp Bộ Công an tổ chức.
Đâm chết người yêu… vì ghen
Nguyễn Thị Đoan Trinh (24 tuổi, trú tại thị xã Buôn Hồ, tỉnh Đắk Lắk) là con út trong gia đình có 5 anh chị em. Dù cuộc sống còn nhiều khó khăn nhưng bố mẹ Trinh không ngừng động viên và tạo mọi điều kiện tốt nhất để cho các anh chị em Trinh ăn học đến nơi đến chốn. Vào thời điểm xảy ra vụ án, Trinh đang là sinh viên năm thứ 2 ngành Kế toán kiểm toán Trường Đại học Hồng Bàng TP Hồ Chí Minh.
Kể về bước ngã của cuộc đời mình, Trinh cho biết, từ khi đang còn học lớp 12, Trinh nảy sinh tình cảm với một người bạn học tên Vũ (trú cùng địa phương). Tình yêu đầu đời khiến cho đôi trẻ nuôi dưỡng trong mình không ít giấc mộng về hạnh phúc tương lai.
Thế nhưng, niềm vui chưa được bao lâu thì nỗi buồn và biến cố ập đến với cô gái trẻ. Sau hơn 2 năm nhận lời yêu nhau, Trinh không khỏi phiền muộn, hoài nghi trước sự thay đổi của người yêu. Cho đến một ngày, Trinh bàng hoàng phát hiện “người thứ 3” xuất hiện khiến cho tình yêu của mình bị chia cắt, đứt đoạn.
Vì muốn giữ lại tình cảm tốt đẹp bấy lâu, Trinh nhiều lần hẹn gặp Vũ để hỏi cho rõ ngọn ngành. Tuy nhiên, tất cả những lần gặp mặt, Vũ đều phủ nhận việc có người yêu mới. Điều này khiến Trinh càng hoài nghi, tức giận hơn. Rồi cái ngày định mệnh ấy cũng đã đến.
Trong một lần đi chơi cùng đám bạn tại hồ Ea Kao, TP Buôn Ma Thuột, Trinh phát hiện người yêu của mình chở một cô gái khác. Trinh liền đến hỏi cho ra lẽ, dẫn đến giữa hai người đã xảy ra cuộc “khẩu chiến”. Lòng ghen tuông và sự nghi ngờ bấy lâu đã khiến cho Trinh không còn giữ được bình tĩnh. Trước sự có mặt của nhiều bạn bè, Trinh đã dành không ít lời khó nghe cho người yêu mình.
Trong cuộc tranh cãi không có hồi kết, Trinh như người mất trí, đã giật con dao từ tay một người bạn giơ lên hù dọa người yêu và vụ việc chỉ dừng lại khi có sự can ngăn của những người bạn. “Ban đầu, em chỉ cầm dao với mục đích hù dọa để cho người yêu tránh xa mình.
Sau khi cả hai bỏ đi và về đến đường đường Trần Quý Cáp (TP Buôn Ma Thuột), giữa em và người yêu lại xảy ra xung đột. Quá tức giận, người yêu em đã lao xe thẳng về phía em. Sợ bị tai nạn xảy ra, em đã đưa con dao quơ lên cho Vũ nhìn thấy với mục đích tránh gây tai nạn. Tuy nhiên, lưỡi dao đã vô tình đâm trúng vào ngực anh ấy”, Trinh kể lại.
Lúc này, Trinh vẫn không hề hay biết con dao mình cầm trên tay đã đâm trúng người yêu. Cho đến khi Vũ chạy lại với thân hình đầy máu thì Trinh mới tá hỏa phát hiện cảnh tượng đau lòng. Trong lúc hỗn loạn, Trinh tìm mọi cách hô hoán mọi người đưa Vũ đến bệnh viện cấp cứu. Tuy nhiên, do vết thương quá nặng, Vũ đã trút hơi thở cuối cùng trước khi đến bệnh viện.
Những lời xin lỗi đẫm nước mắt
Để trả giá cho hành vi phạm tội của mình, Trinh không chỉ đối diện với bản án 10 năm tù về tội “Giết người” mà còn đối diện với bản án lương tâm.
Kể từ ngày đặt chân vào trại giam, Trinh không khỏi day dứt, ăn năn khi nghĩ đến giây phút người yêu bỏ mạng do lưỡi dao mình cầm trên tay.
“Thời gian đầu, em bị suy sụp tinh thần và không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ được gì ngoài những hình ảnh về cái chết của Vũ. Ngày em vào trại thụ án, ba mẹ Vũ không những không oán trách mà còn nhiều lần vào gửi quà, gửi tiền cho em. Đây cũng chính là động lực giúp em dần tỉnh ngộ và quyết tâm cải tạo thật tốt để mau chóng được làm lại cuộc đời. Đó là cách duy nhất để bản thân em có cơ hội được sửa sai trái trong quá khứ”, Trinh chia sẻ.
Đến thời điểm này, Trinh đã thụ án được gần 5 năm. Trinh kể, có hai nỗi day dứt lớn, đeo đẳng từ khi vào trại giam đến nay, ấy là cảm thấy có lỗi rất lớn với gia đình người yêu, những người đã coi Trinh như một người con trong gia đình và thương cha mẹ già ở quê, vốn đã khốn khổ, nay vì con gái lầm đường lạc lối mà phải gánh thêm nỗi tủi hổ với họ hàng, lối xóm.
Phạm nhân Trinh cho biết thêm, cứ đều đặn khoảng 2-3 tháng một lần, bố mẹ của Vũ lại đón xe đò lên tận trại giam để thăm nuôi và đó chính là động lực lớn nhất để Trinh tu tâm cải tạo, mong ngày về với gia đình và cộng đồng sẽ ngắn lại.
Từ trong trại giam, phạm nhân Nguyễn Thị Đoan Trinh muốn gửi lời xin lỗi tới gia đình của Vũ cũng như bố mẹ Trinh. Dù biết rằng, lời xin lỗi ấy phải sau rất nhiều đắn đo, đến hôm nay Trinh mới đủ can đảm để nói lên điều đó.
Trong thư, Trinh viết: “Thư gửi mẹ kính yêu! Thấm thoắt cũng đã gần 5 năm trôi qua phải không mẹ. Có lẽ đối với con, đó là khoảng thời gian dài để con có thể suy nghĩ về tội lỗi của mình đã gây ra. Con gặp mẹ lần đầu khi con đang học cuối lớp 9, lúc đó con đến nhà mẹ với tư cách là bạn của Vũ. Lần đầu gặp mẹ, ấn tượng khó phai nhất đó là giọng nói của mẹ, nhẹ nhàng và ấm áp. Và cứ thế, tình bạn của chúng con kéo dài theo năm tháng, cũng đôi lần con qua nhà mẹ chơi với bạn bè.
Khi con và Vũ chính thức quen nhau là khoảng thời gian con được gần và hiểu mẹ hơn. Thời gian càng lâu, tình cảm càng sâu đậm, con được nói chuyện với mẹ nhiều hơn và ngày ngày con cảm nhận tình cảm, tình yêu thương của mẹ dành cho con càng lớn.
Từ nhỏ, con đã sống trong một gia đình không trọn vẹn, ba mẹ li thân và thật sự con chưa bao giờ được ăn một bữa cơm gia đình trọn vẹn với người thân, cũng chưa bao giờ được bố mẹ đưa đón đi học.
Nhưng từ khi gặp Vũ, Vũ không chỉ là một người bạn, hay đơn giản là một người yêu bình thường. Nhờ có Vũ đã cho con được gặp gia đình mẹ, cái cảm giác lần đầu tiên được ăn cơm cùng gia đình, con cảm nhận được sự ấm cúng, tình yêu thương từ ba mẹ và các anh chị em dành cho con như một thành viên trong gia đình. Con được mẹ ôm từ đằng sau và khoe với mọi người, con là con gái lớn của mẹ. Cảm giác như được lấp đầy những khoảng trống trong con niềm vui và hạnh phúc.
Những ngày đi học và chờ thi tốt nghiệp đại học, ba mẹ và mọi người trong gia đình đưa đón con dù sớm hay muộn. Con cứ nghĩ rằng cứ mãi mãi như vậy nhưng tình yêu của tuổi mới lớn luôn có sự thay đổi về tình cảm. Con luôn cố gắng để đền đáp lại những gì Vũ đã cho con, đặc biệt là gia đình của Vũ, nhưng tất cả đã thay đổi. Vũ làm con tổn thương biết bao lần nhưng được ba mẹ chia sẻ và nói lời động viên, con cũng cố gắng để giữ lại tình cảm.
Nhưng tình cảm càng sâu đậm thì rạn nứt càng nhiều, xung đột của con và Vũ ngày càng lớn. Sự thiếu hiểu biết của tuổi mới lớn và những rạn nứt cứ ngày một nối tiếp, cho đến khi con đánh mất lý trí và sự bình tĩnh của mình, con không thể kìm chế được bản thân để rồi dẫn đến hậu quả mà chính bản thân con cũng không tin vào mắt mình. Con đã đánh mất Vũ và Vũ đã ra đi mãi mãi.
Con hoảng sợ không thể khóc được, chỉ biết chết lặng với những gì mình đã làm. Con biết được sự đau khổ của ba mẹ và gia đình khi mất Vũ. Con dằn vặt và căm ghét chính bản thân mình vì đã làm tổn thương mẹ quá lớn.
Con biết rằng tội lỗi của con không thể tha thứ nhưng khi biết chính ba mẹ làm đơn bãi nại, xin giảm thời hạn chấp hành án phạt tù cho con thì con cảm nhận tội lỗi của mình càng lớn hơn, cắn rứt lương tâm hơn.
Những ngày mới về trại giam, con thật sự hoang mang, dao động, buồn chán nhưng mẹ biết không, được sự quan tâm, tận tình chỉ bảo của Ban giám thị trại giam, con đã thay đổi suy nghĩ, phấn đấu học tập và rèn luyện, sửa đổi sai lầm. Bên cạnh đó, con hạnh phúc vì có gia đình luôn động viên. Người ta nói, con thật may mắn vì gặp được mẹ và gia đình”…
Thời gian lao động cải tạo của phạm nhân Nguyễn Thị Đoan Trinh vẫn còn dài. Song, điều quan trọng là nữ phạm nhân này đã nhận thức được sai lầm của mình. Trong trại giam, Trinh đang từng ngày từng giờ tu tâm cải tạo thật tốt, mong sớm trở về với gia đình và cộng đồng, để khắc phục những hậu quả mà quá khứ mình đã gây ra.
Với sự nỗ lực ấy, tin rằng con đường trở về của nữ phạm nhân này sẽ sớm rộng mở, cũng là cơ hội để khắc phục lỗi lầm, sớm trở thành người có ích cho cộng đồng và xã hội.