Em không thể chờ đến ngày anh hối lỗi và quay về, cũng chẳng thể chờ đến ngày anh nhận ra điều mình cần nhất là gì vì em đã sức cùng lực kiệt rồi, giờ đây chỉ muốn rời đi cho nhẹ lòng!
- Khi đánh mất người phụ nữ vì mình mà hy sinh, đàn ông nhất định sẽ hối hận
- Quyết định kết hôn vì điều này, tôi đã phải sống mòn trong nước mắt suốt 4 năm qua
Một giờ sáng, hôm nay cũng như những ngày khác, anh vẫn chưa về. Không nhắn tin, không gọi điện thoại, em cũng biết anh đang làm gì và đang ở với ai. Nhưng không hiểu sao nước mắt của em đã không buồn rơi nữa, đến một giọt cũng không. Chắc có lẽ vì đau quá rồi, mọi cảm xúc trong em đã chết lặng. Và cũng có lẽ vì em đã không còn thương anh nữa!
Từ ngày anh ăn nằm với người phụ nữ đó, tim em đã chết. Khóc nhiều, đau cũng không ít, dằn vặt níu kéo cũng đã làm nhưng không thể cứu vãn được gì. Em cũng dặn lòng nếu anh quay về, mình sẽ chấp nhận tha thứ cho anh. Vì con, vì gia đình, em sẽ làm tất cả dẫu có đau đến mức nào. Nhưng sức chịu đựng của em cũng chỉ đến đây thôi.
Chúng ta yêu nhau được hơn 6 năm, cưới nhau 3 năm. Có lẽ khoảng thời gian đó vẫn chưa đủ để anh chịu yên vị mãi bên em. Anh còn quá nhiều thứ để làm, để tận hưởng, còn em thì chỉ thích cuộc sống an toàn, không thị phi. Anh xem chuyện ngoại tình là thường tình, nhưng với em đó là cả một nỗi đau mà cuộc đời này không thể quên được.
Không lẽ ở bên cạnh em khó khăn đến thế sao, không lẽ bỏ hết những phù phiếm ngoài kia để ở nhà với em, mệt mỏi lắm sao? Đàn bà trong mắt các anh khó hiểu lắm. Nào là sáng nắng chiều mưa, tính khí thất thường chẳng biết đâu mà lường. Nói không giận nhưng chắc chắn đã để những hiềm khích trong lòng. Nói không buồn nhưng chắc chắn sẽ nước mắt ngắn dài khi ở một mình.
Nói không tủi thân nhưng sẽ thầm trách chồng sao không lo lắng cho vợ nhiều hơn. Nhưng suy cho cùng đó chỉ là những cảm xúc của một người thương anh thật lòng. Nếu không thương anh, em đã không nói nhiều. Nếu không thương anh, em đã không khóc như đứa trẻ để níu kéo anh ở lại bên mình.
Thời gian qua em cũng đã trách anh nhiều rồi. Bây giờ và về sau em sẽ không hờn trách anh nữa, cũng chẳng oán than và dằn vặt mãi một câu hỏi “tại sao anh lại phụ em?”.
Khi lấy chồng, em đã chấp nhận nép vào ngực anh để được che chở những ngày giông tố. Chấp nhận giao phó phần đời còn lại vào bàn tay anh. Vì em nghĩ đó là cách để mình được hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc ngắn ngủi, nước mắt có lẽ đã chiếm hết những khoảng trời bình yên của em rồi. Vậy thử hỏi, em còn cố gắng vì cuộc hôn nhân này đến bao giờ nữa? Em còn ra sức vun vén bao lâu nữa trong khi anh là người phá vỡ mọi thứ?
Đàn bà không tự dưng mà vô tình, không tự dưng mà muốn bỏ chồng. Chẳng qua là khi chịu đựng hết thảy những nỗi đau, thứ mà họ nghĩ đến là buông bỏ. Buông bỏ giống như một cách để giải thoát cho chính mình. Để khoảng thời gian sau này chẳng còn phiền lòng vì bất cứ ai nữa. Để lòng có thể thảnh thơi mà sống cho bản thân.
Có những ngày lòng không còn chút nhớ nhung, tim cũng chẳng buồn đập loạn nhịp mỗi khi gần gũi với chồng. Chẳng phải vì không còn thương mà là không còn sức để tha thứ. Đàn bà khi cạn tâm, họ sẽ làm những điều không ngờ. Khi đàn ông đã bội bạc, đàn bà cũng chẳng còn nước mắt để rơi.