Chồng thuyết phục mãi tôi mới buông bỏ quá khứ để mở lòng mình với nhà chồng, song không ngờ họ vẫn làm đảo lộn hết cuộc sống của tôi.
- Ngày cưới, tôi ngạc nhiên khi thấy một bàn tiệc khác biệt được trang trí bằng toàn hoa tươi và khi biết dàn khách mời của bàn tiệc đó, tôi tức đến bốc hỏa
- Làm sao để sưởi ấm hôn nhân nếu anh cứ mặc tôi trong cảnh gối chăn lạnh lùng
Vợ chồng tôi cưới nhau đã 10 năm. Ngay từ thời điểm cưới, bao nhiêu tiền mừng, bên nhà chồng cũng lấy hết, mặc dù tiền cưới là vợ chồng tôi chi ra.
Sau đó mẹ tôi bán nhà, cho tôi được 40 triệu vào thời điểm 2009, nhà chồng tôi cũng mượn để làm giấy tờ nhà. Sau này tôi phát hiện mục đích của họ không như vậy, mà lấy tiền tôi đưa bạn trai của em chồng xài. Tôi muốn lấy lại thì nhà chồng chửi và đòi "liệng tiền vào mặt mẹ tôi".
Năm 2011, họ xúi tôi mượn tiền xây nhà vì giờ họ không mượn ai được, họ cũng chưa có tiền, tôi muốn có nhà thì mượn trước đi, xây nhà xong họ trả lại.
Tôi tin nên đi mượn và hàng tháng phải trả 3,8 triệu tiền lãi. Nhà chồng chỉ hỗ trợ 1,2 triệu mỗi tháng mà thôi, còn lại vợ chồng tôi tự trả. Nếu họ nói ngay từ đầu, tôi đâu phải mượn tiền xây nhà làm gì?
Năm 2012, tôi sinh con trai đầu lòng, cháu đích tôn của họ. Vì lúc ấy đang nợ tiền xây nhà nên tôi không có đồng nào trong người, tôi mượn họ tiền sinh đẻ, sinh xong lấy được tiền thai sản sẽ trả lại. Họ cũng đồng ý.
Nhưng từ lúc tôi có thai đến khi sinh con xong, một xu cũng không nhận được từ họ. Thậm chí khi tôi trong bệnh viện, cũng không ai vào thăm. Tôi phải cầm xe để đóng viện phí. Sinh được 3 tháng, tôi không còn tiền mua sữa nên xin mẹ chồng 100 ngàn nhưng mẹ chồng bảo: "Uống gì mà nhiều thế, cho nó ít uống lại đi". Thương con mới 3 tháng tuổi, mặc dù đẻ mổ, tôi vẫn bán máu mình để có sữa cho con. Rồi còn rất nhiều chuyện họ đối xử tệ với tôi.
Gần đây nhất là chuyện họ kiếm cớ đuổi vợ chồng tôi ra khỏi nhà. Tôi phải đi thuê nhà ở, không may chồng tôi bị tai nạn, họ bỏ mặc cho chết. Họ bảo tôi là vợ thì phải lo cho chồng, còn họ không có trách nhiệm.
Tôi phải đi vay mượn mấy trăm triệu để lo vì chồng tôi dập não, gãy xương chân, gãy xương tay. Lúc đó tôi cùng quẫn, đang thuê nhà, con thì mới 4 tuổi, chồng bị tai nạn… tôi làm đủ nghề để có tiền. Cứ chồng phải mổ thì tôi đi chăm, chồng ra viện thì tôi lại đi làm. Một năm phải mổ 6 lần và không công ty nào nhận nhân viên suốt ngày nghỉ như vậy nên tôi đã phải "nhảy" rất nhiều nơi, thậm chí làm tạp vụ. Con tôi 4 tuổi cũng khổ lây, phải đi theo cô giáo về nhà, sáng cô lại chở lên, chiều cô cho về theo chứ không ai chăm sóc.
Giờ chồng tôi lành lặn, đi làm lại thì họ lại muốn chồng tôi qua lại với gia đình. Chồng tôi năn nỉ tôi hết lời, tôi mới buông bỏ quá khứ mà mở lòng mình, đối xử tử tế với nhà chồng. Nhưng họ vẫn không xem mẹ con tôi ra gì, vẫn đối xử tệ bạc. Lúc nào họ cũng tự cho rằng họ "cao cao tại thượng" cho mình cái quyền dẫm đạp tôi dưới chân. Con tôi về thăm họ thì họ sợ con làm trầy ghế nhà họ, ném đồ chơi của con tôi xuống đất và chửi con… Con tôi đã 9 tuổi rồi mà họ còn làm như vậy.
Còn tôi bị bướu cổ, phải mổ hồi tháng 5, mẹ chồng hứa hẹn sẽ chăm, kêu tôi đừng kiếm người. Thế mà ngày hôm sau tôi mổ thì tối hôm trước họ lại nói không chăm được vì bận bán hàng, tôi phải hủy lịch mổ. Tháng 6 phải xét nghiệm lại để mổ. Lần này tôi quyết thuê người ngoài. Thế đấy mọi người ạ. Họ rất tệ bạc, luôn làm đảo lộn cuộc sống của tôi, vợ chồng con cái gây nhau.
Giờ tôi giận họ nên không còn muốn liên quan gì nữa, nhưng còn vướng chồng tôi vẫn qua lại với họ. Tôi phải làm sao đây?