Đêm qua, vì quá mải mê vui vẻ mà tôi không nhận ra là có người lạ đột nhập vào nhà.
- Chồng mất chưa được 1 tuần, nửa đêm tôi nghe tiếng rên la của chị giúp việc rồi chết sững khi thấy cảnh tượng sau đó
- Nửa đêm nghe tiếng rên rỉ từ phòng bố chồng, tôi lén nhìn qua khe cửa thấy cảnh tượng choáng váng bên trong
Vợ chồng tôi dọn ra ngoài ở riêng khi bước sang năm thứ 3 của cuộc hôn nhân. Lúc ấy, chúng tôi mới đủ tiềm lực kinh tế, cộng thêm sự hỗ trợ của gia đình đôi bên. Căn nhà mà vợ chồng tôi ở có giá tận 3 tỷ đồng, vậy nên chẳng dễ gì để có thể nhanh chóng dọn ra.
Bố mẹ đẻ tôi cho 500 triệu, bên nhà chồng kinh tế khá giả hơn thì cho được hẳn 2 tỷ đồng. Vậy là vợ chồng tôi chỉ cần trả nốt 500 triệu đồng. Đến nay, chúng tôi vẫn đang cố gắng để trả nốt.
Hiện tại, tôi và chồng dù cũng đã cố gắng nhưng vẫn chưa có con. Tư duy của tôi khá thoáng, không cảm thấy vội vàng về chuyện này. Sớm muộn cũng sẽ có sinh linh chào đón thôi, bởi cả hai chẳng gặp vấn đề gì về sức khỏe. Thêm nữa, vợ chồng tôi còn đang "xuân sắc", đặc biệt cực sung mãn trong "chuyện ấy". Nếu bây giờ có con, đồng nghĩa với cả hai phải "ăn chay" trong thời gian dài. Nỗi lo này tôi đã từng nghĩ tới, chỉ thoáng vụt qua trong đầu mà tôi đã thấy bối rối, bồn chồn rồi.
Nhưng chính bởi nếp "sinh hoạt" quá độ mà vợ chồng tôi đã vướng phải một tình huống éo le trong gia đình mình. Từ đó làm nảy sinh mâu thuẫn và sự khó xử giữa các thành viên.
Chả là đêm thứ 7 cuối tuần trước, vợ chồng tôi đã "lên lịch" cho một buổi tối đầy thăng hoa và mê say. Lấy nhau được hơn 3 năm, yêu nhau 2 năm trước đó, chưa một lần nào mà tôi với anh mất cảm hứng cả. Hai chúng tôi luôn chuẩn bị thật kỹ, không ngừng sáng tạo để đem đến cho đối phương xúc cảm mãnh liệt nhất.
Hôm đó, chúng tôi xong "hiệp 1" từ khá sớm, mới khoảng 9 rưỡi, 10 giờ gì đó. Lát sau vợ chồng thấm mệt nên đã ngủ thiếp đi. Quả thực vợ chồng tôi bị một cái tật là ngủ rất say, trời đất quay cuồng đều chẳng biết. Tuy vậy, một điều chắc chắn là chúng tôi đã khóa cửa cẩn thận. Mà nói thẳng ra, chung cư nhà tôi không phải khóa cửa như những chung cư khác, vì cứ đóng cửa lại là coi như khóa rồi. Cửa chỉ có thể mở bằng thẻ từ mà thôi.
Tới đêm khuya, khoảng 12 rưỡi, 1 giờ sáng, vợ chồng tôi tỉnh giấc, tiếp tục "hiệp 2". Lần này, để tăng phần hứng khởi, chúng tôi đã "hoan lạc" ngoài phòng khách và phòng bếp. Khi mọi thứ kết thúc, vẫn chẳng có chuyện gì bất thường xảy ra. Nhưng tôi chẳng thể ngờ rằng, một người đàn ông đã xuất hiện trong nhà mình.
Sáng hôm sau, lúc còn đang ngái ngủ bước ra ngoài, tôi đã sốc óc khi mở cửa phòng kế bên (Phòng ngủ thứ hai là để cho con cái ở sau này). Quả thực tôi giật mình tới độ suýt làm rơi cốc nước trên tay.
Người đàn ông nằm bên trong, hóa ra là bố chồng. Chồng tôi đứng gần đó thấy tôi có biểu hiện lạ cũng chạy lại xem. Anh ấy nói lớn khiến bố tỉnh giấc: "Bố lên từ bao giờ sao chúng con không biết thế?"
Bố chồng đáp gọn trong một câu: "Nhà tao, tao bỏ tiền ra mua thì muốn đến lúc nào chẳng được?"
Tới lúc bố chồng tỉnh giấc, ra bên ngoài phòng khách nói chuyện, vợ chồng tôi mới biết lý do. Hóa ra tối qua bố chồng từ quê đã đi ô tô lên đây để thăm con. Thêm nữa, ông còn muốn tận hưởng ly cafe trứng ở trên phố cổ Hà Nội nên mới quyết định trong phút mốt như vậy. Ông ấy đến đúng lúc vợ chồng tôi ngủ say, khoảng 11 rưỡi, thấy hai con đã ngủ nên chẳng đánh thức sợ phiền hà. Thế là ông đành vào phòng ngủ còn lại, đóng cửa, đánh giấc say sưa.
Trong lòng tôi rối như tơ vò. Đúng là ngày xưa vợ chồng tôi đã gửi bố chồng một cái thẻ ra vào nhà. Và bởi mọi thứ quá đỗi yên tĩnh, chúng tôi lại còn ngủ say mê mệt nên mới chẳng biết gì. Tôi đang lo liệu bố chồng có chứng kiến hết hành vi "mây mưa" của hai con đêm qua hay không. Hơn cả, cái cách mà bố chồng nói đây là nhà của ông ấy, muốn ra vào lúc nào cũng được khiến cho tôi tự ái đôi chút. Nếu ông tính toán như thế, vợ chồng tôi có cảm giác như bị kiểm soát và thiếu đi tự do. Rồi còn lần nào nữa, bố chồng "đột nhập" lúc đêm khuya thì biết phải làm sao?
Một người bố chồng "bốc đồng", quả đúng là phiền hà!