Vợ chồng họ đã “đồng lòng”, anh trai trao hết quyền dạy con cho vợ như thế thì tôi cũng chịu thua.
- Đặt chân đến cửa đã nghe tiếng vợ và mẹ cãi nhau ầm ĩ, tôi chết sững khi biết nguyên nhân
- Biết tôi muốn bỏ vợ, mẹ liền gọi một cuộc điện thoại làm phép thử khiến tôi hối hận khôn nguôi
Nhà tôi chỉ có 2 anh em, anh tôi đã lấy vợ và có 2 con 1 trai 8 tuổi, 1 gái 5 tuổi. Tôi thì 31 tuổi nhưng chưa lấy chồng nên vẫn ở cùng cả nhà.
Chị dâu nhỏ hơn tôi 2 tuổi, tôi vẫn luôn tôn trọng song càng sống cùng, tôi càng không chấp nhận được việc chị đang dạy dỗ các cháu một cách lệch lạc.
Cháu trai tôi suốt ngày bị áp lực học tập. Chị bắt cháu học thêm hết lớp này tới trung tâm nọ. Cả ngày cháu quay cuồng trong học hành. Nhiều hôm cháu trốn vào phòng tôi ca thán với tôi rằng cháu mệt mỏi, mẹ ép khiến đầu cháu đau muốn nổ tung. Cháu chỉ ao ước được chơi như em gái thôi, nhiều khi cháu ghen tị với em vì được mẹ cưng chiều. Cháu khóc lóc bảo rằng cháu như đứa con nhặt được…
Còn cháu gái thì suốt ngày chị chăm chút làm đẹp với dạy con gái điệu đà, ăn nói khéo léo. Cháu đi đâu cũng được mọi người quý mến vì biết khen ngợi lại nịnh nọt người ta. Nhưng cháu chẳng hề biết đếm số hay viết chữ gì. Suốt ngày chỉ thấy cháu ngồi sơn móng tay, chải tóc, làm đẹp trước gương.
Tôi từng nhắc chị phân chia lại việc dạy con thì chị không nói gì trước mặt tôi nhưng lại bóng gió sau lưng tôi. Có lần tôi nghe chị gọi điện nói với bạn bè rằng con gái thì cần gì phải học giỏi, cứ xinh đẹp, điệu đà, ăn nói khéo léo, sau này kiếm được ông chồng đại gia là được. Chứ học giỏi rồi thạc sĩ nọ kia như cô Duyên nhà này (là tôi), lương 3-4 chục triệu thì sao? Chẳng phải ngoài 30 tuổi vẫn ế chỏng vó đó thôi. Con gái học giỏi học cao làm cái gì, cái quan trọng nhất là kiếm được chồng giàu.
Tôi tự ái lắm, có phải tôi ế đâu, chẳng qua tôi quá tập trung vào công việc nên chưa tìm được người thích hợp. Tôi không muốn lấy chồng vội vàng để rồi ân hận cả đời. Với lại, lương tôi cao, tôi đang sống hạnh phúc yên bình, thích gì làm nấy, nên nếu chưa tìm được người xứng đáng thì tôi sẽ không kết hôn.
Tối hôm qua, sau khi ăn cơm xong, tôi đang rửa bát thì nghe thấy tiếng chị mắng con trai. Cháu xin được xem phim hoạt hình một lúc nhưng chị bắt cháu phải theo lớp tiếng Anh online mà chị vừa đăng ký xong. Không biết cháu nói gì mà chị quát: "Đàn ông con trai không chịu học hành chăm chỉ thì rồi lại giống như bố mày thôi, làm nhân viên lương chục triệu một tháng, không có tương lai, không có chí tiến thủ gì cả".
Giọng điệu của chị đậm chất coi thường chồng, thế mà anh trai tôi ngồi ngay bên cạnh chẳng ho he một tiếng. Còn tôi thì giận sôi gan, tôi bỏ bát xuống chạy ra và nói: "Chị ép cháu vừa thôi, nó còn nhỏ, cũng cần có thời gian để vui chơi".
Thế là chị quắc mắt nói như mắng vào mặt tôi: "Tôi dạy con tôi, không có chỗ cho cô xen vào. Cô mà giỏi giang thế thì lấy chồng đi. Cô nhìn anh cô kìa, hỏi anh cô xem tôi nói có sai lời nào không?".
Tôi nhìn sang anh trai thì anh giả vờ chăm chú xem ti vi, không để ý gì tới cuộc cãi cọ bên này. Bực quá nên tôi nói: "Anh có còn là đàn ông không hả? Anh để vợ tự tung tự tác như thế mà chịu được sao?". Anh trai lúc này mới quay sang bảo: "Thôi, việc vợ chồng nhà anh, cô xen vào làm gì?". Bố mẹ chồng nghe tiếng cãi cọ thì từ trên tầng 2 đi xuống hòa giải. Mẹ tôi cứ kêu mỗi người nhường nhịn nhau một tí cho yên nhà cửa… nên tôi đành bỏ vào bếp rửa nốt số bát rồi lên phòng mình đóng cửa.
Họ đã "đồng lòng" như thế thì tôi cũng chịu thua. Tôi tính sẽ dọn ra ở riêng, tôi có thể mua được một căn hộ trả góp nhưng tôi sợ rằng tôi mà rời khỏi căn nhà này thì các cháu sẽ tiếp tục khổ thêm vì không ai bênh vực. Mà bố mẹ tôi thì hiền lành quá, sau này bị chị dâu đè đầu cưỡi cổ lúc nào không hay.
Có nên mặc kệ mọi người, tự mình rời đi cho yên thân không hả mọi người? Hay tiếp tục ở lại dù chị dâu khó chịu nhưng bố mẹ và các cháu tôi còn có người để dựa vào? Mong mọi người cho tôi lời khuyên.