Tôi biết, trở thành đàn bà ly hôn tôi sẽ đau đớn tận tâm can nhưng tôi không thể ích kỷ tước đi quyền làm cha của chồng được. Một mình tôi khổ là đủ rồi!
- Gửi đàn bà ly hôn: Cứ sống thật hạnh phúc, sao phải sợ miệng lưỡi người đời
- Chồng tệ bạc, đàn bà chọn buông tay hoặc đau khổ cả đời
Phần lớn đàn bà ly hôn vì chồng quá bạc bẽo, vô tâm, ngoại tình. Còn ở trường hợp của tôi thì không như vậy. Chồng rất tốt nhưng tôi chọn ly hôn bởi vì không thể sinh con cho anh. Người ta nói rằng, đàn bà lấy chồng lãi mỗi đứa con. Còn tôi là một người phụ nữ bất hạnh, khi rời khỏi ngôi nhà đó hành trang chỉ là sự cô độc và đau khổ đến tận cùng.
Chồng tôi là một người đàn ông thương vợ. Anh tử tế và rất quan tâm tôi từ những việc nhỏ nhặt nhất. Tôi cảm thấy mình may mắn khi có một người đàn ông như vậy. Nhưng cuộc đời mấy ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy đến với mình. Năm năm sau ngày cưới, tôi vẫn không có con. Tôi đi khám khắp nơi, các bệnh viện lớn đều tới. Tôi uống cả thuốc tây, thuốc tàu, ai chỉ gì uống nấy. Có lần, tôi theo lời người ta chỉ, đi uống thuốc của người dân tộc ở Tây Nguyên. Nhưng hy vọng rồi thất vọng, bao nhiêu tiền của tích cóp được đều ra đi mà con vẫn không thấy. Tôi buồn đến héo hắt, tàn tạ của người. Hai vợ chồng ái ân nguội lạnh dần dần.
Rồi tin vui đến giữa lúc tôi đau khổ, chán chường nhất. Tôi có thai. Tôi thông báo với chồng, chúng tôi đã cùng ôm nhau mà khóc vì quá đỗi sung sướng. Nhưng rồi, niềm vui ấy chỉ kéo dài đúng 2 tuần. Tôi bị ra máu và con đã rời bỏ tôi mà đi mãi mãi. Còn đau đớn hơn khi các sĩ thông báo tôi không thể có con được nữa. Tử cung tôi quá yếu, có thể thụ thai nhưng không thể giữ thai khi thai lớn dần lên. Tôi gào khóc trong đau đớn và tuyệt vọng. Tôi chỉ muốn làm mẹ, một điều quá giản đơn như thế sao ông trời lại quá nhẫn tâm và bất công với tôi?
Tôi không thể có con nhưng chồng tôi sức khỏe bình thường. Ôm nỗi đau tận tâm can nhưng tôi không thể ích kỷ tước đi quyền làm cha của chồng tôi được. Chồng luôn ở bên cạnh, an ủi nhưng tôi biết anh buồn vô hạn. Anh bị sức ép lớn từ gia đình, dòng họ phải có một đứa con nối dõi. Bản thân tôi còn không thể sinh cho chồng một đứa con, huống hồ là con trai. Vợ chồng tôi nguội lạnh, chúng tôi cũng ít đi ra ngoài vì nhìn thấy con nít lại buồn. Cứ như thế hơn 1 năm, tôi cắn răng đề nghị ly hôn. Một mình tôi khổ là đủ rồi!
Chồng tôi phản đối nhưng chúng tôi biết sống với nhau cả đời như thế nào đây trong căn nhà thiếu vắng tiếng cười con trẻ? Tôi phải đối diện với những câu hỏi, những lời phán xét của họ hàng, của ba mẹ chồng mỗi ngày như thế nào đây? Mỗi lần giỗ chạp, đám tiệc tôi luôn nghe những lời xì xầm của họ hàng anh: “Cây độc không trái, gái độc không con”. Dần dần, tôi sợ cả những cuộc thăm viếng, những lần ăn uống đầy đủ mọi người. Tôi đau lòng lắm, nhưng ai hiểu nỗi khổ của một người phụ nữ không thể sinh con cho chồng?
Vợ chồng ly hôn trong êm thấm, không hề có bất kỳ một lời nặng nề nào. Tài sản tôi cũng để lại hết cho chồng, ra đi mà chẳng cần gì cả. Tôi rời khỏi căn nhà đã từng chứng kiến bao nhiêu hạnh phúc và cả những khổ đau của vợ chồng tôi. Tôi cắn chặt môi để mình không bật khóc. Tôi mong chồng mình sẽ kiếm được một người phụ nữ khác, anh có thể có những đứa con của mình.