Giờ cơn ác mộng đã qua đi nhưng nghĩ lại tôi vẫn rùng mình. Nhìn ông bà ngoại cưng cháu, lòng tôi lại trào dâng niềm thương cảm. Trên đời này ngoài cha mẹ ruột thì chẳng còn ai thương tôi như thế.
- Người đàn bà tha thứ cho chồng ngoại tình: Nỗi đau sẽ theo tôi đến lúc chết
- Đàn bà à, tiếc gì người đàn ông trọng tình dục hơn tình nghĩa vợ chồng?
Giá mà biết trước được rằng khi bước chân vào ngôi nhà ấy sẽ chịu nhiều khổ sở, cay đắng thì tôi đã không lấy chồng. Viễn cảnh về một cuộc sống hạnh phúc đã vĩnh viễn lùi xa. Giờ đây chỉ còn lại những vết thương và những nỗi xót xa.
Ngày tôi lấy chồng, mẹ bảo rằng phận đàn bà khổ, lại lấy chồng xa thế này thì lỡ gặp chuyện buồn lấy ai an ủi? Tôi ôm mẹ và bảo rằng: “Mẹ đừng lo, anh ấy thương con như thế, nhất định chúng con sẽ hạnh phúc”. Không phải tôi nói cho mẹ yên lòng mà tôi tin rằng mình sẽ được yêu thương và trân trọng, dẫu cho tôi có lấy chồng xa cả ngàn cây số thì điều đó không thành vấn đề.
Nhưng tôi đã sai. Sự kiêu hãnh và lòng tự tin đã thay thế bằng sự vỡ mộng. Gia đình chồng tôi rất khắt khe, mẹ chồng tôi là người cực kì khó tính. Ngay hôm đầu tiên bước về nhà chồng, tôi đã bị mẹ chồng nhắc khéo về việc dậy muộn. Cũng bởi ngày hôm trước, tiệc tùng khách khứa, rồi dọn dẹp đến quá nửa đêm nên tôi ngủ quên.
Làm dâu nhà người, phải sống theo nề nếp nhà chồng là điều tất nhiên nhưng tôi thấy ngột ngạt vô cùng. Mẹ chồng tôi cay nghiệt, hay nói những lời khiến người khác phải đau lòng. Ba chồng tôi còn sợ mẹ huống gì là chồng tôi. Ở đây không bạn bè, chẳng bà con họ hàng tôi chỉ biết dựa vào chồng mà sống.
Dẫu nhà chồng khó tính đến đâu chỉ cần chồng yêu thương tôi vẫn cố gắng. Thế nhưng, chồng tôi lại vô tâm, đi sớm về khuya bỏ tôi một mình. Hơn nữa, mỗi khi tôi làm việc gì không ưng ý mẹ chồng lại cạnh khóe với chồng tôi: “Đã bảo đừng có rước đứa ấy về làm dâu, bây giờ thì cãi tay đôi với mẹ chồng đấy…”.
Rồi tôi có thai, mẹ chồng mừng ra mặt. Bà có thay đổi trong cách cư xử với tôi nhưng khi biết tôi có thai con gái, bà liền trở mặt. Ở quê của chồng tôi, tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn nặng nề lắm. Nhà nào không có con trai coi như mất mặt với làng xóm. Bầu bì mệt mỏi, nằm một xíu đã nghe mẹ chồng xỉa xói. Sinh con ra, ôm con trong phòng, mẹ chồng nói với vào nhiếc móc.
Chồng tôi ban đầu còn bênh nhưng về sau cũng mặc kệ. Về nhà thấy không khí căng thẳng lại tìm cách đi giải khuây chứ chẳng hề phụ vợ trông con. Mẹ chồng tôi không thương cháu gái, sống cùng một nhà nhưng bà hiếm khi ẵm bồng, cưng nựng. Ôm con mà nước mắt tôi lăn dài.
Rồi chồng tôi vui chơi với gái bán hoa bị tôi phát hiện. Mẹ chồng tôi đáng lí can ngăn lại nói: “Đấy, bỏ con này thì rước con khác về cho nó sinh con trai. Chứ nuôi phải bà cô trong nhà thì suốt ngày hầu hạ…”. Tôi chết lặng. Đau lòng hơn cả là chồng tôi không hề biết hối lỗi, còn hùa vào với mẹ trút hết mọi lỗi lầm lên đầu tôi.
Cùng cực, tôi ly hôn và ôm đứa con 5 tháng tuổi về nhà mẹ đẻ. Ba mẹ tôi rơi nước mắt ôm tôi và cháu vào lòng. Giờ cơn ác mộng đã qua đi nhưng nghĩ lại tôi vẫn rùng mình. Nhìn ông bà ngoại cưng cháu, lòng tôi lại trào dâng niềm thương cảm. Trên đời này ngoài cha mẹ ruột thì chẳng còn ai thương tôi như thế.
Cha mẹ chăm con cho tôi đi làm kiếm tiền nuôi con. Những ngày bất hạnh đã qua rồi, bây giờ tôi sẽ sống hạnh phúc. Bây giờ tôi sẽ sống vì con và vì những người thương yêu tôi thực sự. Còn những kẻ gây ra đau đớn, tôi coi như ác mộng, vĩnh viễn chẳng muốn gặp lại lần nào.